Chương 7

4K 287 34
                                    

Gần đây hắn thấy khó chịu, đúng, rất khó chịu! Vì cái gì mà giờ đi đâu hắn cũng phải đi một mình, vì cái gì nhà có "người hầu" mà ngoài lúc ăn cơm ra đều không thấy mặt?! Hắn có cảm giác tôn nghiêm của hắn bị đả kích, hắn muốn giận cá chém thớt, h...

Rất tiếc! Hình ảnh này không tuân theo hướng dẫn nội dung. Để tiếp tục đăng tải, vui lòng xóa hoặc tải lên một hình ảnh khác.

Gần đây hắn thấy khó chịu, đúng, rất khó chịu! Vì cái gì mà giờ đi đâu hắn cũng phải đi một mình, vì cái gì nhà có "người hầu" mà ngoài lúc ăn cơm ra đều không thấy mặt?! Hắn có cảm giác tôn nghiêm của hắn bị đả kích, hắn muốn giận cá chém thớt, hắn muốn lôi cái tên tóc đỏ [Khụ, giờ là tóc như sợi ruốc rồi :v] đang trốn trong góc nào đó ra, cậu ta lúc nào cũng phải xuất hiện trước mắt chờ hắn sai bảo chứ... Hắn có cảm giác cậu đang trốn tránh hắn, xa lánh hắn, chẳng lẽ hắn có bệnh gì mà hắn không biết??? [Mị lực cao quá có tính là bệnh không. :)))))] Nhưng tại sao hắn phải suy nghĩ về vấn đề này như thế chứ, tại sao hắn lại khó chịu về chuyện này chứ, tại sao...

Đúng là cậu đang trốn tránh hắn, cố gắng kéo dài mọi khoảng cách với hắn. Cậu cảm thấy sợ chính mình. Tại sao lại thíc hắn, tại sao lại cứ phải là hắn. Biết là vô vọng mà cứ đâm đầu vào, biết là hắn thích người khác mà sao cứ mù quáng mà chú ý đến hắn...

-----

Hôm nay căn phòng không khóa.

Căn phòng này hắn không cho ai vào, đó có lẽ là bí mật của riêng hắn, nhưng cậu lại không giấu nổi tò mò muốn bước vào. Cậu muốn biết nhiều hơn về hắn, muốn tìm hiểu về con người hắn, muốn tiến sâu hơn vào những ngóc ngách trong tâm hồn hắn... Cậu nhẹ nhàng đẩy cửa vào, bật đèn. Mọi thứ hiện lên rõ ràng trước mắt. Nơi đây tuy không ai ở nhưng vẫn khá sạch sẽ, chứng tỏ hắn vẫn hay tự mình lau dọn. Hừ, hắn là chúa lười dọn dẹp mà cũng có lúc quét dọn căn phòng này ư. Cảm thấy mũi chua xót, căn phòng này quan trọng với hắn vậy ư?! Cậu bước vào, nhìn kĩ hơn những thứ trong phòng, và dù đã biết nhưng cậu vẫn kinh ngạc đến nỗi không dám tin vào mắt mình... Tại sao ở đây lại nhiều hình của Kiến Nhất như vậy? Trên tường có những dây nhỏ treo những hình ảnh của Kiến Nhất, trên bàn có vài quyển album ảnh cũng hầu hết là ảnh Kiến Nhất... Ảnh cấp 2, cấp 3; ảnh chụp chung, ảnh chụp riêng, ảnh tập thể lớp [Sao tự nhiên thấy giống biến thái cuồng theo dõi vl]. Tất cả đều được hắn giữ lại dán vào album... Những hình nào hắn chụp với Kiến Nhất đều lộ ra nụ cười hiếm gặp, không giả tạo cười trừ mà mang vẻ hợp với lứa tuổi hơn, phúc hắc giảo hoạt mà cũng thật vui vẻ. Những nụ cười đó như đang chế nhạo cậu, như từng mũi dao đâm thẳng vào tim cậu... Cậu thấy thật nực cười, thì ra vì vậy hắn lại luôn lau dọn nơi này dù thậm chí phòng bản thân luôn bừa bộn như bãi rác, vì vậy hắn ngồi sưu tầm ảnh từ trước đến giờ cẩn thận như thế, cậu với hắn...chắc cũng chẳng có tấm ảnh nào chụp chung nhỉ... Đột nhiên cậu rất muốn cười lớn, cười vào mặt bản thân vì đã mơ tưởng những thứ quá xa xôi, cười vào sự yếu đuối nhất thời, cười vào sự thương hại hắn ban cho cậu. Vậy mà cậu đã vui vẻ đến thế, chờ mong đến thế, có lẽ tất cả đều thật buồn cười trong mắt hắn...

[ĐenCam][19days] Một ngày kia...Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ