Không có người qua đường, xung quanh yên tĩnh chỉ có thể tiếng gió tiếng lá cây rung xào xạc, Ngả Hi nắm vạt áo thật chặt, hai cái bóng chồng lên nhau, kéo thật dài trên mặt đường.
Có thể là quá yên lặng, rõ ràng chỉ là tiếng khóc nức nở cũng vô cùng phóng đại, Ngả Hi chỉ ôm nàng không nói lời nào, cuối cùng ngược lại là Lê Mộc thấy bản thân khóc thật xấu hổ, ổn định hơi thở mới cảm giác nên nói gì đó.
"... Có phải hắn thích chị không? Chắc chắn là hắn thích chị." Nói, Lê Mộc càng ôm Ngả Hi chặt hơn, vất vả lắm mới chờ được tình yêu, nàng sợ nó chỉ thoáng qua rồi biến mất... nhưng lại đang tự trách bản thân suy nghĩ lung tung, rõ ràng nàng và Ngả Hi đã thành thật với nhau, rõ ràng đã nói "chị yêu em, em yêu chị" với nhau rất nhiều lần... các tế bào của Lê Mộc giống như đang rơi vào vòng xoáy tình yêu, các loại lo được lo mất, các loại nôn nóng bất an, ngoại trừ ôm chặt người trước mặt, nàng không biết còn có thể làm gì?
Bây giờ đâu còn có thể nhìn thấy khí thế của Lê Mộc khi quật ngã một người đàn ông một mét tám, tuy rằng tiếng khóc đã ngừng, nhưng đôi vai gầy yếu vẫn còn đang run rẩy, "Vậy hắn thích chị, chị có cách gì..."
Giám đốc Ngả đúng là rất tự luyến, Lê Mộc chui khỏi lòng Ngả Hi, ngẩng đầu nhìn chằm chằm cô, giọng nói của nàng còn mềm mỏng hơn ánh trăng đêm nay, Lê Mộc vốn muốn phát cáu chút nữa, nhưng thế nào cũng không vùng lên nổi, Ngả Hi bị trật chân đuổi theo, kéo nàng vào lòng, trách không nổi.
Lê Mộc còn giả vờ tức giận nói: "Vậy chị để hắn ôm... chị... chị phải quật ngã anh ta sớm chứ!"
"Em còn nói... vậy sao em không giúp chị!" Đúng là Ngả Hi nghĩ không ra, phản ứng đầu tiên của Lê Mộc là khóc đi lướt qua cô.
"Em nghĩ là..." Lê Mộc rầu rĩ một lúc, vẫn không nói ra, nàng nghĩ là... nàng nghĩ là Ngả Hi cam tâm tình nguyện, nếu không, nàng cũng không cần khóc thương tâm làm gì. "Em nghĩ là... em nghĩ là..."
"Em nghĩ gì vậy?"
Lê Mộc ấp úng cả buổi, lẽ nào nàng không nên đau lòng khi bạn gái mình bị tên đàn ông khác ôm sao! Thế nhưng mỗi lần đều thua Ngả Hi, không biết làm gì nên dứt khoát không thèm nói gì, Lê Mộc vừa nóng vừa tức, nhón chân lên cắn môi Ngả Hi, không dám cố sức, nàng không nỡ, xem như là trả thù bằng một cái "hôn".
Thả ra, đôi mắt của nàng vẫn còn đỏ, "Em giận... em ghen..."
"Xin lỗi." Ngả Hi thay nàng vén lại mớ tóc bị gió thổi loạn trên trán, cô biết Lê Mộc rất đơn thuần rất thanh khiết, cô cũng biết Lê Mộc giao toàn bộ lần đầu cho cô, "Chị làm em đau lòng, sau này không bao giờ như vậy nữa."
Khi Lê Mộc nói cho Ngả Hi biết, cô là người đầu tiên nàng yêu trong hai mươi lăm năm, nhất định trong lòng nàng tình yêu này rất quan trọng.
"Tiểu Mộc, đừng suy nghĩ bậy bạ, nha?"
"Ừ ——" Lê Mộc tựa đầu lên vai Ngả Hi, cái trán dính chặt vào cổ cô, nhẹ nhàng ừ một tiếng, dáng vẻ biểu cảm trông giống hệt một con vật nhỏ bị thương, lớn tuổi rồi cũng không biết xấu hổ, cũng đúng, vì nàng đang đứng trước mặt người nàng mà yêu thương.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Hoàn] [BHTT] [Edit] Đối Thủ Một Mất Một Còn, Chúng Ta Rất Xứng Đôi
HumorBách hợp tiểu thuyết. Tác phẩm: Đối Thủ Một Mất Một Còn, Chúng Ta Rất Xứng Đôi. Tác giả: Rau mùi nêm canh. Thể loại: Ngọt văn, nhẹ nhàng, chậm nhiệt, hiện đại, oan gia, 1×1, H scene, HE. Nhân vật chính: Lê Mộc, Ngả Hi. Nhân vật phụ: Mạc Nhiên, Ph...
![[Hoàn] [BHTT] [Edit] Đối Thủ Một Mất Một Còn, Chúng Ta Rất Xứng Đôi](https://img.wattpad.com/cover/111442248-64-k666379.jpg)