Chương 58: Trúng độc

3.6K 169 0
                                    

"Em còn nhỏ, có một số việc em cho rằng như vậy nhưng thật tế là không phải." Có chút không chịu nổi ánh mắt chờ mong đang nhìn mình, Giang Hoài Sương xoay qua một bên, chăm chú nhìn vào ga trải giường trắng tinh, giống như là muốn từ trên giường tìm ra bản thảo để đọc theo. "Em chỉ là muốn một người thân mà thôi. Hay là do chuyện của chị đối với em sản sinh một chút ảnh hưởng không tốt, mới làm cho em có loại ảo giác này... Căn bản là em không biết bản thân mình đang làm gì..." Trên thực tế, Giang Hoài Sương sắp không biết mình đang nói cái gì.

"Em rất rõ ràng em đang làm gì." Hứa Đan Lạc cắt ngang lời đang cằn nhằn của Giang Hoài Sương. "Chị lại không phải là em, làm sao biết em chỉ là muốn một người thân mà thôi. Hơn nữa em yêu chị là chuyện rất lâu, trước khi biết chuyện của chị và Thang Biên Tâm, căn bản không phải giống như chị đã nghĩ, chịu ảnh hưởng từ chị."

Trong lòng Giang Hoài Sương cứng lại, Hứa Đan Lạc nói đến kiên định như vậy, lập tức liền bác bỏ cái lý do mà mình thật vất vả mới nghĩ ra, em ấy cũng thật là, một đường lui cũng không muốn để lại cho nhau. Biết rõ ràng nhất chuyện nên làm lúc này chính là đem đứa bé này triệt để mắng tỉnh, sau đó rời đi, nhưng mà Giang Hoài Sương ngay cả khí lực để nói chuyện cũng không còn mấy phần, đầu cũng bắt đầu ngất ngây.

Hứa Đan Lạc ngoài miệng nói đến đại nghĩa, thật ra cực kỳ chột dạ, thấy Giang Hoài Sương chỉ là một mực trầm mặc thì càng căng thẳng. "Ngày ấy, sau khi biết chuyện của chị và Thang Biên Tâm, em thật sự không biết nên hài lòng hay là khổ sở. Thế nhưng, càng ngày càng muốn biết chị có một tí khả năng yêu thích em như thế hay không. Chỉ cần có một tia khả năng như vậy, em đều nguyện ý chờ." Hứa Đan Lạc đem lời nói đến mức rõ ràng nhưng không có nửa điểm đáp lại, theo tính cách của Giang Hoài Sương, nếu thể hiện như vậy nhất định sẽ có chuyện xảy ra.

"Nếu như chị nói một chút khả năng cũng không có, có phải là em có thể quên chuyện này hay không." Giang Hoài Sương mềm nhũn ngồi ở trên giường, trong lòng càng ngày càng sầu muộn, đầu cũng đau đến lợi hại, bắt đầu có chút cấp tốc muốn giải quyết chuyện này.

Hứa Đan Lạc sửng sốt một chút, cái gì gọi là 'Nếu như chị nói một chút khả năng cũng không có?' Câu kia đến cùng là có thể hay là không thể... Chuyện như vậy làm sao có thể ba phải cái nào cũng được, từ ngữ hàm hồ, đương nhiên là muốn nói rõ ràng.

Trên người có chút nóng, Giang Hoài Sương muốn đưa tay sờ sờ chính mình, có phải là bị sốt hay không, nhưng tay phải đang chống đỡ thân thể càng mềm yếu ở trên giường, tay trái lại bị Hứa Đan Lạc cầm thật chặt. Giang Hoài Sương có chút nôn nóng mở miệng: "Nói chung, chị sẽ không cùng với em, buông tay."

Vừa nghe đến hai chữ buông tay, phản ứng đầu tiên của Hứa Đan Lạc chính là Giang Hoài Sương lại muốn trốn đi, cầm lấy tay của Giang Hoài Sương nắm chặt thêm một chút: "Cho em lý do, nếu như em có chỗ nào làm chưa đủ tốt, chỉ cần chị nói, em liền thay đổi. Rõ ràng chị quan tâm đến em..." Rõ ràng là quan tâm mình, đến cùng chỗ nào của bản thân mình không sánh được với Thang Biên Tâm, làm cho chị ấy trốn rồi lại trốn, thật không cam lòng.

Phải, là quan tâm, nhưng mà là quan tâm với người nhà, Giang Hoài Sương mở miệng, nhìn vẻ mặt ủy khuất của Hứa Đan Lạc nhưng nửa chữ đều không nói ra được. Có chút tức giận sự nhẹ dạ của mình, Giang Hoài Sương dùng sức hất tay, muốn tránh thoát sự kiềm chế của Hứa Đan Lạc.

[BHTT] [Edit] Quan hệ nuôi dưỡng - Vân Võng NhiênNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ