"A..." Lúc Hứa Đan Lạc mở mắt ra thì ánh mặt trời ngoài cửa sổ đã ấm áp chiếu vào trên giường. Nhìn trên đỉnh đầu là trần nhà trắng xóa, ngửi bên người vẫn là mùi nước khử trùng. Hứa Đan Lạc đột nhiên cảm thấy giống như đã ngủ cả một đời. Bản thân mình còn đang ở bệnh viện, vậy chuyện ngày hôm qua Giang Hoài Sương trở về cũng không phải là nằm mơ... Nhớ đến Giang Hoài Sương, trong lòng Hứa Đan Lạc liền căng thẳng, vươn mình ngồi dậy. Cũng không biết là vừa mới tỉnh lại không được dùng quá sức, vừa ngồi dậy thì đầu Hứa Đan Lạc đột nhiên choáng váng một chút, vội vàng dùng tay chống trên giường bệnh, nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút.
Trong phòng bệnh trống rỗng, trừ mình ra nửa bóng người cũng không có, Hứa Đan Lạc đem chăn trên người cuộn lại vào người. Giang Hoài Sương... Giống như là chưa từng đến đây bao giờ hay là đã rời đi? Hứa Đan Lạc bị ý nghĩ đột nhiên xuất hiện trong đầu hành hạ không nhẹ. Thứ tốt đẹp nhất, từ trước đến giờ chỉ là ảo mộng mà thôi, ngay lúc trong lòng Hứa Đan Lạc sinh bi thương, đột nhiên phát hiện có chỗ nào không đúng lắm. Phòng bệnh vẫn là phòng bệnh ban đầu, chỉ là giường bệnh này... Hứa Đan Lạc nhớ buổi chiều ngày hôm qua, lúc nhập viện thì ở trên giường bệnh ngay cửa, còn hiện tại đang nằm là giường sát cửa sổ cách xa cửa.
Liếc mắt nhìn cái giường bên cạnh có chút ngổn ngang, đè lại chua xót đang không ngừng lớn lên ở trong lòng, chuyện ngày hôm qua giống như là thủy triều tràn vào đầu Hứa Đan Lạc.
"Tiểu Lạc?" Ngay lúc Giang Hoài Sương một thân trở về phòng bệnh thì liền nhìn thấy hình dáng Hứa Đan Lạc ngồi ở trên giường đỡ trán thống khổ, sợ đến gấp gáp tăng thêm vài bước chạy vào. "Không có sao chứ, chỗ nào không thoải mái?" Giang Hoài Sương sờ sờ cái trán của Hứa Đan Lạc, cũng còn tốt đã không còn sốt.
"Đau đầu..." Hứa Đan Lạc mới vừa nghe được âm thanh quen thuộc đó, sau một khắc, người để cho mình sáng nhớ chiều mong liền xuất hiện ở trước mắt, không chút nghĩ ngợi với tay nắm lấy, lúc này mới dùng vẻ mặt ủy khuất trả lời vấn đề của Giang Hoài Sương.
"Đại khái là bởi vì em bị thương, buổi tối lại bị sốt, nghỉ ngơi một lúc là không sao." Giang Hoài Sương nhẹ nhàng thong thả đem gối dựng đứng lên, đỡ Hứa Đan Lạc dựa vào.
"Tối hôm qua em bị sốt sao?" Dựa vào gối mềm mại, Hứa Đan Lạc cảm thấy thoải mái một chút, chỉ là đầu còn ngất ngây. Chỉ nhớ rõ khuya ngày hôm qua giống như một đống hỗn loạn, Giang Hoài Sương còn kiên trì muốn rời khỏi. Sau đó, thật hình như càng hỗn loạn, chính mình còn hôn Giang Hoài Sương hơn một lần. Không đúng... Là hai lần... Đến cùng là một lần hay là hai lần...
Thấy Hứa Đan Lạc nhíu mày quá chặt, khuôn mặt nhỏ thu thành một đoàn, Giang Hoài Sương thở dài, ngồi xuống ở mép giường, đưa tay ra ở hai bên huyệt thái dương của Hứa Đan Lạc nhẹ nhàng xoa ấn, có chút bận tâm nói: "Ừm, tối hôm qua sốt đến hơn ba mươi chín độ, hiện tại nếu như thật sự không thoải mái hay là ngủ tiếp đi, bác sĩ cũng nói em cần nghỉ ngơi nhiều." Dứt lời, Giang Hoài Sương cảm giác mình cũng buồn ngủ, đều là vì cái tên này ngày hôm qua dằn vặt ròng rã một đêm. Nghĩ, Giang Hoài Sương liền có chút ít ai oán trừng Hứa Đan Lạc đang nhắm hai mắt hưởng thụ chính mình xoa bóp, nhưng mà thấy dáng vẻ em ấy đau buồn như vậy nên trong lòng không tàn nhẫn để chỉ trích.
BẠN ĐANG ĐỌC
[BHTT] [Edit] Quan hệ nuôi dưỡng - Vân Võng Nhiên
Romance- Giang Hoài Sương bị mẹ lừa, cứ nghĩ nhận nuôi một cô bé 5 tuổi không ngờ lại là 15 tuổi. - Hứa Đan Lạc cứ nghĩ sẽ có một gia đình với Giang Hoài Sương, ai ngờ bị hắt hủi. Hãy cùng xem tiểu loli làm sao để thu phục ngự tỷ. Tác giả: Vân Võng Nhiên T...