" Chúng ta chia tay đi "
" Sao...sao lại vậy? "
Tôi chỉ mỉm cười không nói, xoay lưng bước đi.
" Em...em yêu anh mà. "
Em run rẩy níu tay tôi, giọng nói lấp bấp đầy sợ hãi, tôi mỉm cười, rút tay em ra khỏi người, nhẹ lắc đầu nói.
" Không, em chưa từng yêu tôi "
Tôi toan bước đi, em lại ôm chặt lấy tôi từ phía sau.
" Không, Jaebum. Em yêu anh"
Tim tôi rung nhẹ nhưng ngay tức khắc lí trí đã kịp kéo tôi về, tôi gỡ tay em ra, giọng dứt khoát nói.
" Không. Jinyoung, em yêu Mark. Hơn ai hết em là người hiểu rõ nó nhất. Đi đi. Em đi đi. Không cần ở bên cạnh tôi nữa."
Tôi toan bước đi, bỏ mặc em ở lại với cơn nấc cùng giọng nói run rẩy không ngừng kêu tên tôi.
" Mark, công viên gần trường. Tôi chỉ có thể giúp cậu như vậy thôi, chào. "
" Jaebum..."
Tôi cúp máy trước khi cậu ta kịp nói gì đó, không, tôi không muốn nghe gì nữa hết. Tôi không thể quên ngày mà tôi thổ lộ lòng mình với em và em đồng ý. Em thích Mark, tôi biết chứ, em không thích tôi, tôi cũng biết chứ. Nhưng tên ngốc đó đã không để đến ý tình cảm của em, cứ lần lượt chơi đùa các cô gái để rồi ngày em nhận lời yêu của tôi, cậu ta mới hối hận. Và tôi cũng là tên ngốc, biết rõ em chẳng dành tình cảm cho mình nhưng lại đem lòng yêu em, đến khi nhận ra thì tôi đã lún sâu quá rồi.
Em thích Mark tôi không sợ, tôi chỉ sợ tình cảm của em được Mark đáp lại.
Và ông trời lúc nào cũng không hiểu lòng tôi, Mark cũng thích em.Tôi biết, nhưng trong tôi vẫn luôn mang theo một tia hi vọng, rằng chỉ cần tôi cố gắng rồi một ngày em cũng yêu tôi. Những khi em bên tôi, tôi cố gắng hết sức chỉ để thấy nụ cười của em và tôi đã làm được. Cho đến khi tôi chứng kiến em ở bên Mark, nụ cười tươi tắn đó, ánh mắt dịu dàng đó khác hẳn với những nụ cười, ánh mắt em dành cho tôi. Quen nhau 3 tháng, tôi vẫn không hôn em vì tôi lo em còn ngại, em sẽ không cảm thấy an toàn. Tôi vẫn không nản, chỉ cần em còn ở bên tôi, thì tôi vẫn còn cơ hội cướp được trái tim em.
Tôi dẫn em đến những nơi em muốn, đưa em đi ăn những món em thích. Em cùng tôi bên nhau yên bình vậy đó, tôi nghĩ em cũng đã có tình cảm với mình rồi. Bằng chứng là em đã hôn tôi, dù chỉ là hôn má. Hôm đấy tôi hơi say, đến trước nhà em, siếc chặt lấy em không ngừng van xin em đừng bao giờ rời xa tôi và em đã trả lời tôi như thế đó. Tôi nghĩ mình đã thành công khiến em quên đi Mark rồi.Cho đến khi tôi tình cờ thấy em đi vào một quán bar và đỡ Mark đang say sỉn ra khỏi đó, Mark hôn em, em hơi bất ngờ, điều đó chẳng quan trọng, cậu ta đang say cơ mà. Điều quan trọng là em đã đáp lại, em vòng tay qua cổ cậu ta, cùng cậu ta miên man trước mặt tôi. Lời trách móc em sao lại vào bar chưa kịp nói ra giờ tan theo nụ hôn nồng nàn đó. Tôi lo em ngại, tôi lo em sợ, tôi lo em sẽ không thấy an toàn. Tôi bật cười, mình đang lo cái quái gì thế này? Tôi giữ gìn nụ hôn đầu cho em để rồi em trao cho một người khác? Bao hi vọng cùng cơ hội của tôi tan vào mây khói hết cả. Tôi lẫng thẩng bước đi, lang thang suốt một đêm, tôi thậm chí còn chẳng nhớ mình đã về nhà bằng cách nào nữa. Cái lạnh của mùa đông làm tôi suy nghĩ thấu đáo hơn. Tôi quyết định buông tay, nó có lẽ hơi khó khăn nhưng nó tốt cho tôi, cho em và cả Mark. Và hôm nay, tôi đã hẹn gặp em. Để giải thoát cho tôi và cũng cho cả em. Yêu đương đúng là chẳng thể cưỡng cầu nhỉ? Tôi tự nghĩ mình đã đáng thương đến mức nào vậy? Sau đêm nay, tôi sẽ lại cô đơn đến mức nào đây? Không còn em bên tôi nữa rồi. Tôi biết cậu trai của tôi rất kiên cường, không có tôi, vẫn còn Mark bên cạnh em. Sau này sẽ vẫn thế thôi nhưng người đi bên cạnh em sẽ không còn là tôi nữa hoặc vị trí đó vốn không phải của tôi...
BẠN ĐANG ĐỌC
[Bnyeong/JJP] series những câu chuyện linh tinh
Fanfiction"300 năm hay mấy trăm năm đi nữa, đều không quan trọng, vì anh sẽ luôn bên cạnh em, cùng em đánh dấu từng cột mốc của cuộc đời..." im jaebum x park jinyoung