Chương 47: Đều lăn lộn trên giang hồ

1.3K 33 0
                                    

Hôm sau trời vừa sáng, Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân liền cáo biệt ổ chăn ấm áp để thức dậy. Rửa mặt xong, hai người tiến về phía phòng khách dùng bữa.

Bước vào phòng khách một thoáng, hai người đều cảm nhận được một bầu không khí ngột ngạt, khóe miệng đồng thời cong lên thành hình cung, rất chừng mực, hiểu được người lại có thể biết được tâm tình của chủ nhân thật sự rất tốt.

"Bổn vương tới chậm, khiến mọi người đợi lâu." Trên mặt Phong Huyết Lân treo lên vẻ áy náy, hắn thật không biết những người này dậy sớm như vậy a!

"Là đám người thảo dân dậy sớm, Vương Gia tới vừa đúng lúc." Cổ Hạo Nhiên khiêm tốn nói, đôi mắt già nua nhìn về phía Cổ Nhược Phong, dường như đang rộng lượng điều gì đó.

"Phu quân mau ngồi đi, tất cả mọi người đang chờ đấy." Cổ Nhược Phong nhìn khắp bốn phía, đem nét mặt của tất cả mọi người nhét vào đáy mắt, cụp tròng mắt xuống, che giấu tất cả suy nghĩ. Xem ra Cổ Hạo Nhiên vẫn chưa biết chuyện của Cổ Nhược Dao, chuyện lần này thật thú vị rồi

Vị trí chủ tọa ở trên, Phong Huyết Lân tùy ý ngồi xuống, bên trái là Cổ Nhược Phong, bên phải Cổ Hạo Nhiên, kế tiếp là những người còn lại của Cổ gia.

Trên bàn là bát đũa vừa mang lên, mà lúc Phong Huyết Lân tới lại không có người nào đứng lên, cho dù là Cổ Hạo Nhiên cũng không chiêu đãi một tiếng

Điểm này, làm cho Cổ Nhược Phong cực kỳ bất mãn, mặc dù Cổ Hạo Nhiên trên danh nghĩa là nhạc phụ của Phong Huyết Lân, nhưng xét về thân phận thì vẫn nên đứng dậy! Huống chi, cho tới bây giờ Cổ Nhược Phong nàng chưa từng thừa nhận Cổ Hạo Nhiên là cha!

Hơn nữa, Cổ Hạo Nhiên này đang diễn trò gì sao nàng có thể không biết? Hôm qua còn khí thế hung hăng muốn cho phu nhân hắn lời giải thích, hôm nay liền thảo dân thảo dân, nhưng nội tâm nhưng vẫn không bỏ được thân phận, ngay cả lễ nghi cơ bản đứng lên nghênh tiếp cũng không có

Có lẽ cho là Phong Huyết Lân mới được sủng ái, không biết các loại lễ nghi, muốn lừa gạt cho qua.

Đã không có thành ý như vậy, cho dù là diễn trò, Cổ Nhược Phong nàng cũng lười diễn cùng hắn một sân khấu.

Vì vậy, Cổ Nhược Phong rất là chảnh, túm đũa ra trận, cuốn lấy nguyên cái bàn, một tia ý thức đem những món Phong Huyết Lân thích ăn vét qua đây, chất đầy cái chén trước mặt Phong Huyết Lân.

"Phu quân, đây không phải là món chàng thích nhất sao?"

"Ai, cái này không tồi, chàng nếm thử một chút."

"Đúng rồi, cái này bồi dưỡng thân thể rất tốt."

"Phu quân, thử món ăn này một chút, đây chính là một trong những món điểm tâm tinh xảo nhất của Cổ gia chế biến.”

"Phu quân. . . . . ."

"Món ăn này. . . . . ."

"Còn có cái này. . . . . ."

". . . . . ."

". . . . . ."

Một bàn người cứ như vậy ngây ngốc nhìn Cổ Nhược Phong gió cuốn quét sạch thức ăn.

NÀNG PHI ĐIÊN CỦA VƯƠNG GIA KHÁT MÁUNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ