Chap 43

238 16 0
                                    

Sau khi tạm biệt Lee Joon, Hyomin về đến nhà mà vẫn chưa tới ba giờ chiều. Thị trường chứng khoán vẫn đang hoạt động. Một điều an ủi là cổ phiếu của Park* thị không tiếp tục rớt giá mà vẫn giữ xu thế tăng nhẹ cho đến lúc sàn chứng khoán đóng cửa. Hyomin thở phào nhẹ nhõm, tạm thời cô đã có cái để nói với các cổ đông.

Sự kiện Park Sun Jae làm trái quyết định của các cổ đông, khăng khăng bảo vệ Park Sunyoung khiến Park* gia mất hết danh dự trong hội đồng quản trị. Mặc dù mối quan hệ với Park Sun Jae rất tồi tệ nhưng bà Park* vẫn đích thân ra mặt, đi thuyết phục một số đại cổ đông trước đây vì nể ông ngoại Hyomin mới đầu tư cổ phẩn, nên mới tạm thời giữ được uy tín đang trong tình trạng nguy khốn của Park* gia.

Ngẫm lại mới thấy nực cười, cuối cùng mẹ con Hyomin lại là người gánh trách nhiệm của Park* gia, gồm những việc làm sai trái của Park Sunyoung. Thậm chí, cô vì chuyện này mà phải trả một cái giá không nhỏ.

Trong tương lai, Nhã Nhan và Secret vẫn cần nguồn vốn đầu tư, nếu các cổ đông cố tình không phê chuẩn... Hyomin không dám nghĩ tiếp, dù sao cũng không chỉ có việc này khiến cô buồn phiền.

Cả ngày hôm nay, Hyomin không đến công ty. Tuy thoát khỏi sự đeo bám của các phóng viên chầu chực bên ngoài tòa nhà Park* thị nhưng tin tức xuất hiện trên các báo lá cải, cô chẳng có cách nào trốn tránh.

Sau khi trên mạng đăng tin về cô và Lee Joon, ngay đầu giờ chiều, tin tức đã xuất hiện trên một loạt trang web lớn, thậm chí cả báo giấy cũng đưa tin. Điều này có ích cho Nhã Nhan nhưng cũng hủy hoại thanh danh của cô. Cô đọc kỹ lời bình luận của cư dân mạng dưới các mẩu tin, hình như không có nhận xét chính diện. Cô không xem tiếp mà thu nhỏ cửa sổ trang web. Nếu biết tin, liệu Park Jiyeon có suy diễn giống cư dân mạng? Hyomin không khỏi đau đầu khi nghĩ đến chuyện này.

Một lúc sau, điện thoại chợt đổ chuông, Hyomin ngẩn người. Không phải vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến đấy chứ? Cô cầm điện thoại, thấy không phải số Park Jiyeon, cảm xúc trong lòng không ngừng lên xuống như những con sóng xô bờ.

Hyomin nghe điện thoại, thấy đối phương ngập ngừng không lên tiếng, cô đành nói trước. "Dì Kim?"

"Nhị tiểu thư, cô có thể..." Dì Kim như có yêu cầu gì đó nhưng lại khó mở miệng, bà do dự một, hai giây mới nói tiếp: "... về nhà thăm Chủ tịch?"

"Sao thế ạ?"

"Tôi cũng không rõ. Sáng nay, Chủ tịch và phu nhân cãi nhau một trận. Sau đó, ông ấy nhốt mình trong thư phòng cả buổi, vừa mới ra ngoài. Chủ tịch bảo tôi gọi cô về nhà một chuyến."

Hyomin ôm trán, cô không hứng thú với đề nghị của dì Kim. "Cháu chẳng có gì nói với ông ấy cả!"

Dì Kim sớm đoán Hyomin sẽ trả lời như vậy, lập tức giở chiêu cũ, tận tình khuyên nhủ: "Cô hãy về nhà một chuyến đi, dù sao cũng là cha con. Tuy ông ấy..."

"Dì gọi Park Sunyoung về đi! Hai người đó mới thực sự là cha con."

Nói đến đây, Hyomin vô ý ngẩng đầu, chợt sững lại. Park Jiyeon không biết đứng ở cửa thư phòng từ lúc nào. Anh khoanh tay trước ngực, không hề tỏ ra áy náy khi lén nghe cô nói chuyện. Thấy Hyomin phát hiện sự có mặt của mình, Park Jiyeon vẫy vẫy ngón tay, coi như chào hỏi cô.

Hyomin không rõ Park Jiyeon nghe được bao nhiêu. Cô thực sự không muốn người ngoài biết chuyện nhà cô. Mặc dù anh đã là con rể của Park* gia, về lý mà nói cũng được coi là người của Park* gia nhưng Hyomin vẫn sợ bị người đàn ông này chứng kiến trò hề của gia đình mình.

Nói vòng vo vài câu với dì Kim, cuối cùng Hyomin cũng ngắt máy. Từ đầu đến cuối cô đều không nhận lời về nhà. Thấy cô để di động xuống bàn, Park Jiyeon mới đi vào phòng.

Hyomin nở nụ cười miễn cưỡng. "Anh về lúc nào vậy? Về nhà cũng không lên tiếng..."

"Thấy em đang nói chuyện điện thoại, anh không muốn làm phiền em."

Park Jiyeon đến bên cạnh Hyomin. Cô nhướng mắt nhìn anh rồi lại nhìn màn hình máy tính, bàn tay bất giác sờ vào con chuột.

Hyomin vẫn chưa kịp làm gì thì giọng nói trầm trầm của Park Jiyeon đã vang lên bên tai: "Khỏi cần đóng trang web, anh xem tin tức rồi."

Nghe anh nói vậy, Hyomin liền ngẩng đầu.

Park Jiyeon nhìn cô, vẻ mặt vừa bất lực vừa tức cười. Hóa ra anh đã bắt đước ý đồ của cô.

Hyomin không hiểu được phản ứng của Park Jiyeon lúc này. Suy đi tính lại, cô chỉ có thể nói một câu: "Em xin lỗi..."

Quan sát kĩ Park Jiyeon, Hyomin không phát hiện dù chỉ một tia tức giận trên gương mặt anh. Nhưng sống với người đàn ông này một thời gian, cô cũng biết rõ khả năng không thể hiện cảm xúc ra ngoài của anh, vì vậy, cô hồi hợp chờ đợi câu trả lời. Park Jiyeon trầm mặc chấp nhận lời xin lỗi của Hyomin. Anh cúi xuống, đoạt lấy con chuột trong tay cô, giúp cô đóng trang web.

"Hai chúng ta đã đăng ký kết hôn rồi, em tưởng anh tin những tin đồn vô căn cứ của giới báo chí sao?

Nhìn vẻ mặt và đôi mắt không gợn sóng của anh, Hyomin cảm thấy mình có thể thở phảo nhẹ nhõm. Nhưng ngay sau đó, anh đột nhiên lên tiếng khiến vai Hyomin cứng đờ. "Có điều..."

Một tay Park Jiyeon đang ôm Hyomin, tất nhiên anh cũng cảm thấy vai cô cứng đờ. Vì anh đang cúi thấp nên hai người mắt đối mắt, mũi chạm vào nhau. Lúc anh nói, hơi thở nóng hổi của anh mơn man trên bờ môi cô. "...Thời gian còn lại của ngày hôm nay, em hãy bỏ tất cả những chuyện nhức đầu, toàn tâm toàn ý ở bên cạnh anh, coi như một sự bù đắp, được không?

Lúc này, gương mặt hai người chỉ cách nhau vài centimet. Vừa dứt lời, Park Jiyeon lập tức áp sát, giống như anh sẽ hôn. Tuy nhiên, sau khi nghe điện thoại của dì Kim, Hyomin quả thật không còn tâm trạng đón nhận nụ hôn của anh. Cô đang phân vân không biết có nên hôn qua loa cho xong thì Park Jiyeon đột nhiên dừng lại. Anh nói: "Anh đói rồi, em đi nấu cơm đi!"

Hyomin ngẩn người.

Bàn tay Park Jiyeon từ bờ vai Hyomin trượt xuống eo cô, nhẹ nhàng nhấc cô đứng dậy, còn mình ngồi xuống ghế. Bây giờ đổi lại là anh ngẩng đầu nhìn cô, "Anh bận rộn cả ngày, còn chưa được miếng cơm nào vào bụng."

Hyomin im lặng nhìn anh.

Quan sát người đàn ông này từ trên cao, có thể thấy sự mệt mỏi ẩn giấu đằng sau gương mặt bình thản của anh. Anh bận rộn hơn cô nhiều. Sau khi công ty xảy ra sự cố, anh phải ứng phó với hàng loạt tình huống bất ngờ liên tiếp.

"Được thôi!"

Hyomin nhận lời, đi vòng qua bàn vi tính ra cửa. Mới đi được vào bước, cô nghe thấy anh nói: "Không được lười biếng như lần trước, gọi đồ ăn bên ngoài để đối phó."

Hyomin dừng bước, trong lòng nghĩ: anh quả nhiên là người đàn ông thù dai. Cô bất giác kéo dài giọng, bày tỏ sự quyết tâm: "Tuân... lệnh!"

Park Jiyeon mỉm cười nhìn theo bóng lưng cô. Khi cô vừa đi khuất, nụ cười trên môi anh cũng vụt tắt.

Trên màn hình máy tính đã tắt hết các trang web, nhưng chương trình theo dõi thị trường chứng khoán vẫn còn hoạt động. Park Jiyeon phóng to trang web, số liệu màu đỏ và xanh lá cây lập tức hiện lên.

Cổ phiếu của Park* thị sau mấy đợt lên xuống thất thường, nay dừng lại ở chỉ số không đến nỗi quá tuyệt vọng.

Sau đó, Park Jiyeon tắt chương trình theo dõi cổ phiếu, tắt luôn cả máy vi tính. Màn hình tối đen phản chiếu gương mặt anh. Trên gương mặt lạnh lẽo ấy từ từ xuất hiện nụ cười, nhưng không giống nụ cười trước đó, nụ cười của anh lúc này có nét châm biếm rõ ràng.

Park phu nhân mất đứt một tiếng đồng hồ để chuẩn bị bữa tối nhưng cuối cùng vẫn thất bại.

Park tiên sinh ngồi bên bàn ăn chứng kiến Park phu nhân trổ tài. Anh sớm đã từ bỏ ý định trước đó, dịu dàng hỏi bà xã: "Hay là... gọi đồ ăn đi!"

Hyomin hất đồ ăn cháy sém trong chảo vào thùng rác, sau đó, cô quay đầu trừng mắt với Park Jiyeon. "Em đã làm xong hai món, bây giờ anh mới bảo gọi đồ ăn là sao?"

Hyomin nghiến răng nghiến lợi khiến người đàn ông từ trước đến nay luôn ở trên cao chỉ đạo người khác lập tức ngậm miệng. Anh cúi xuống nhìn hai đĩa thức ăn được gọi là "món" của cô: một đĩa salad rau xanh và một đĩa salad hoa quả.

Park Jiyeon do dự một lát. Vì bà xã, cũng là vì dạ dày của mình, cuối cùng anh đứng dậy, đi đến chỗ bếp. Trước khi Hyomin nấu món cá chua ngọt lần ba, Park Jiyeon đoạt lấy cái xẻng từ tay cô. "Thôi khỏi, để anh nấu cho!"

Hyomin nhíu mày nhìn anh. Vẻ mặt nghiêm túc của cô lập tức dãn ra. Sau khi xác định Park Jiyeon vào bếp thay, cô liền nở nụ cười tươi rói.

Cuối cùng cũng được giải phóng, Hyomin cởi tạp dề, nhường vị trí cho Park Jiyeon. Cô đi đến bàn ăn, ngồi xuống, lên tiếng dặn dò như bà chủ: "Em đói bụng quá, anh nấu hai món là được rồi!"

Park Jiyeon quay lưng lại phía cô, lặng lẽ lắc đầu, vẻ vô cùng bất lực. Hyomin không hề cảm thấy áy náy, cô ăn tạm mấy miếng salad cho đỡ đói.

Vài phút sau, phòng bếp tràn ngập mùi thơm của món cá.

Ngoài cửa sổ, mặt trời đã khuất bóng. Hyomin ôm bụng đói háo hức ngồi chờ bữa tối nên không hề phát hiện, đêm tối đã bao trùm lên khu chung cư này...

Tại một nhà hàng cách tòa chung cư của Park Jiyeon không xa, trong phòng VIP khá rộng chỉ có một mình Park Sun Jae.

Đây là lần thứ sáu Park Sun Jae giơ tay xem đồng hồ. Đúng lúc này, cửa phòng VIP bị mở ra. Nghe tiếng động, Park Sun Jae liền ngẩng đầu. "Chuyện gì vậy? Sao cô đến muộn thế?"

Vừa cất giọng quở mắng con gái, Park Sun Jae ngây ra khi nhìn thấy người đang đứng ở cửa. Ông ta nghi hoặc, trầm tư vài giây, sau đó nhíu mày. "Sao ông lại có mặt ở đây?"

"Thế nào, không hoan nghênh tôi à?"

Park Sun Jae không lên tiếng, vẻ mặt lạnh lùng của ông là câu trả lời rõ ràng nhất.

Người mới đến bất chấp sự miệt thị của Park Sun Jae, kéo chiếc ghế gần nhất, ngồi xuống: "Tôi đến đây để báo cho Chủ tịch Park* một tin vui."

Lúc người này bước vào phòng, theo sau ông ta là hai người đàn ông trẻ tuổi, bọn họ cung kính đứng một bên chờ đợi.

Park Sun Jae không đáp lời mà bấm điện thoại. Tổng đài thông báo đối phương đã tắt máy, trong đầu Park Sun Jae cố gắng xâu chuỗi vấn đề. Bề ngoài, ông nở nụ cười gượng gạo. "Từ trước đến nay, SK luôn là kẻ thù không đội trời chung của Park* thị, tôi có thể nghe tin vui gì từ miệng Kang Tổng?"

Ông nói rất có lý, Kang Joo Hyuk chỉ cười cười, không lên tiếng.

Trái ngược với bộ dạng đầy cảnh giác và căng thẳng của Park Sun Jae, Kang Joo Hyuk còn chưa lên tiếng, trợ lý đứng bên cạnh ông ta cung kính nói với Park Sun Jae: "Chủ tịch Park*, Kang tổng đặc biệt đến đây để báo ông biết, tập đoàn SK chính thức thu mua Park* thị của ông."

Câu nói này cuối cùng cũng chọc cười Park Sun Jae, người từ trước đến nay không bao giờ cười nói một cách tùy tiện.

Kang Joo Hyuk không nhìn thấy nụ cười trên khóe miệng Park Sun Jae. Ông ta cúi đầu, không nói câu nào. Lúc ông ta hơi nhíu mày, người trợ lý hiểu ý, liền rút một tập tài liệu từ cặp xách, đem đến trước mặt Park Sun Jae.

"Đây là hợp đồng chuyển nhượng cổ phần không lưu thông giữa chúng tôi và một số cổ động của quý công ty. Trong đó có cả giấy tờ chứng minh chúng tôi đã mua cổ phần lưu thông trên thị trường của Park* thị."

Nụ cười của Park Sun Jae bỗng trở nên cứng đờ. Lúc này, Kang Joo Hyuk mới chậm rãi ngẩng đầu, như muốn thưởng thức vẻ mặt kinh ngạc của vị tiền bối chỉ hơn ông ta vài tuổi trên thương trường.

Park Sun Jae không chỉ mang vẻ mặt cứng đờ, bàn tay của ông cũng không thể khống chế, hơi run lên khi cầm tập tài liệu. Mặc dù ông nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh nhưng biểu hiện của ông không thoát khỏi cặp mắt diều hâu của người đối diện. Kang Joo Hyuk lặng lẽ dõi theo Park Sun Jae mở tập tài liệu, nụ cười trên khóe miệng ông ta càng sâu hơn.

Đọc danh sách cổ đông ký tên chuyển nhượng cổ phần, Park Sun Jae phảng phất thấy một âm mưu đã được chuẩn bị từ lâu. Ông biết, càng những lúc như thế này thì càng phải giữ bình tĩnh. Vì vậy, mới chỉ xem được nửa tập tài liệu, Park Sun Jae nhướng mắt, "hừ" một tiếng lạnh lùng. "Tất cả số cổ phần cộng lại mới có bao nhiêu? Giang tổng định dựa vào cái này để cướp quyền kiểm soát Park* thị trong tay tôi? Đúng là không biết tự lượng sức mình!"

Kang Joo Hyuk lắc đầu. "Xem ra Chủ tịch Park*đã già rồi, trí nhớ kém hơn xưa nhiều..."

Trước câu nhạo báng của Kang Joo Hyuk, Park Sun Jae cảnh giác nhíu mày, nhanh chóng nghĩ lại xem trong quá khứ ông có gì sơ suất?

Đáng tiếc, dù đã cố gắng hết sức nhưng Park Sun Jae vẫn không tìm ra đầu mối. Kang Joo Hyuk cười nhạt, nhắc nhở: "Lẽ nào Chủ tịch đã quên, lúc bổ nhiệm CEO mới, Chủ tịch Park* đưa ra điều điện hấp dẫn chưa từng có, trong đó bao gồm cả việc chia cổ phần cho CEO đương nhiệm."

Một câu nói đánh trúng mục tiêu. Sắc mặt Park Sun Jae tái nhợt trong giây lát. Một lúc lâu sau, ông ta mới mở miệng: "Kang Tổng là... ông chủ đứng sau Park Jiyeon?"

Lần này, Kang Joo Hyuk không nhịn được, bật cười thành tiếng. Ông ta lắc đầu, bày ra vẻ đáng tiếc. "Chủ tịch Park* hình như đã quá xem thường người thanh niên này."

"..."

"Con gái út của Chủ tịch Park* nhắn tin hẹn ông ra đây nói chuyện, kết quả, người xuất hiện lại là tôi..." Kang Joo Hyuk từng bước dẫn dắt vấn đề đến bờ vực thẳm. "Chủ tịch Park*, ông nghĩ việc này là thế nào?"

Tốn nhiều thời gian, dày công giăng lưới, cuối cùng cũng đến thời khắc Park Sun Jae biết sự thật. Vẻ mặt Park Sun Jae từ tái nhợt chuyển sang trắng bệch trong phút chốc. Cuối cùng, ông ta mặt không còn giọt máu, thở hổn hển, đau đớn ôm ngực.

Tận mắt chứng kiến sự thay đổi trên gương mặt Park Sun Jae, Kang Joo Hyuk vui vẻ đứng dậy.

Thấy Kang Joo Hyuk đứng lên, trợ lý tự động lùi lại nửa bước để nhường lối. Ông ta thong thả đi đến bên Park Sun Jae đang ngồi bất động.

Mặc dù Park Sun Jae có vẻ không chịu nổi sự đả kích nhưng Kang Joo Hyuk không hà tiện giáng cho ông đòn cuối cùng. Kang Joo Hyuk chậm rãi rút mấy tờ giấy từ tập tài liệu Park Sun Jae vẫn chưa xem hết, đặt vào tay ông.

"Hơn nữa... thực ngại quá, cô con gái lớn mà ông yêu thương nhất đã gán cổ phần của cô ta cho tôi."

Bàn tay Park Sun Jae không thể khống chế sự run rẩy. Khi nhìn thấy chữ ký quen thuộc trên tờ giấy cuối cùng, toàn thân ông co giật mạnh, đống giấy tờ tuột khỏi tay, rơi xuống...

Kang Joo Hyuk cúi đầu nhìn ba chữ "Park Sunyoung" trên văn bản, sau đó ông ta ngẩng lên, mỉm cười. "Chủ tịch Park*, ông thông minh một đời nhưng lại sinh ra đứa con gái vô cùng ngu ngốc. Đầu tư thất bại, con bé đó chỉ biết lạm dụng công quỹ để bù vào. Tôi giúp con bé trả lại khoản công quỹ, nó coi tôi như thánh, tôi nói gì nó cũng nghe theo. Chỉ tội thằng nhóc Halm Eunjung, giúp con bé giấu giếm nhiều chuyện như vậy..."

Đôi mắt Park Sun Jae đã vằn lên tia máu đỏ, Ông gầm một tiếng, muốn cắt ngang lời Kang Joo Hyuk nhưng ông đột nhiên cảm thấy khó thở, lời nói không thể thoát ra khỏi miệng. Kang Joo Hyuk vẫn tiếp tục cất giọng bình thản: "Chứng cứ tôi nắm được có thể tống một người vào tù. Chủ tịch Park* có nỡ để con gái lớn của ông đi ăn cơm tù? Hay là cứ để Halm Eunjung giúp đến cùng, gánh hết tội gian lận thương mại?"

Bài diễn thuyết của Kang Joo Hyuk cuối cùng cũng kết thúc. Ông ta đứng yên ở đó, khoanh hai tay trước ngực nhìn Park Sun Jae đang run rẩy, lấy lọ thuốc trong túi áo một cách khó nhọc. Khi Park Sun Jae mở nắp lọ thuốc, bàn tay ông không nắm chặt làm lọ thuốc rơi xuống đất. Những viên thuốc trắng tinh rơi tung tóe dưới tấm thảm trải sàn màu đỏ trông thật nhức mắt. Nhưng lúc này, sắc mặt Park Sun Jae còn trắng hơn những viên thuốc, môi tím lại. Ông cúi xuống nhặt lọ thuốc nhưng cả người mất thăng bằng, ngã quỳ trên tấm thảm.

Từ góc độ của Kang Joo Hyuk, tư thế của Park Sun Jae giống một kẻ xưng tội đang khẩn cầu được xá tội. Thấy Park Sun Jae sắp nhặt được viên thuốc ở gần ông ta nhất, Kang Joo Hyuk liền ngồi xổm xuống, nhặt viên thuốc trước Park Sun Jae. Nhưng ông ta không đưa thuốc đến miệng Park Sun Jae mà giơ lên chỗ sáng, quan sát một hồi.

Yêu không lối thoát (Minyeon/Jimin)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ