Chương 5

369 15 1
                                    

  Tôi leo lên xe buýt ở trạm gần nhất rồi đi khoảng hai mươi phút, từ điểm cuối lại đi bộ thêm chừng mười phút nữa. Ở một góc trên con đường hẹp với những bảng hiệu đèn neon rẻ tiền nối dài, có một quán cà phê nhỏ mang tên "Lullaby". Theo lời Purapura thì Kuwabara Hiroka đang ở đó nhưng vì nghi ngờ nên tôi chỉ định đi loanh quanh xem sao. Có khi cái quán đó không hề tồn tại cũng nên.
Không ngờ tôi tìm thấy ngay lập tức.
Hơn 9 giờ tối, khi tôi tìm thấy bảng hiệu "Lullaby" thì cũng vừa lúc Hiroka bước ra khỏi quán. Bóng người thấp thoáng sau cánh cửa kính tự động màu tím, rồi cô xuất hiện, khoác trên mình chiếc áo khoác xanh rêu trông rất người lớn. Sau lưng cô là một người đàn ông trung niên tầm khoảng bốn đến năm mươi tuổi. Nhìn thoáng qua, có vẻ đó chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường, mặc bộ com-lê vừa vặn, đôi mắt hơi cụp xuống khá giống Hiroka. Rõ ràng là cha con rồi.
Trong khi tôi vẫn cố chấp với suy nghĩ đó thì hai người họ tiếp tục đi sâu vào con hẻm, tiến gần tới một khu vực khuất nẻo trông rất đáng ngờ.
Tôi giấu mặt sau cây dù và bám theo họ. À, vậy là mấy ngày trước khi tự sát, chắc Makoto cũng đã đuổi theo hai người như thế này. Và cũng giống như tối hôm ấy, họ dừng chân trước một khách sạn tình yêu.
Một khách sạn kiểu Âu tường trắng, nhìn thoáng qua cũng na ná bao khách sạn khác trong thành phố.
Thật đáng tiếc, "người cha" này trông hoàn toàn khỏe mạnh và tràn đầy sinh lực. Ông ta khoác vai Hiroka, dẫn cô bước qua cánh cửa khách sạn với dáng vẻ rất mờ ám.
Tôi không muốn chỉ đứng nhìn suông như Makoto.
Người đàn ông vào sảnh khách sạn trước, Hiroka nán lại sau gấp cây dù. Đúng lúc đó, tôi chạy ào đến, nắm lấy tay Hiroka lôi cô đi.
"Chạy đi."
Tôi la lên, kéo cổ tay Hiroka bắt cô chạy theo mình. Ném luôn cả cây dù ở lại, tôi chẳng còn chú ý gì đến xung quanh, cứ dốc sức chạy ra một con đường khác an toàn hơn. Ban đầu Hiroka ú ớ phản kháng, nhưng ngay sau khi nhận ra "kẻ bắt cóc" là tôi thì cô liền hạ giọng thốt lên "Makoto..." rồi trở nên ngoan ngoãn.
Rời khỏi khu vực khuất nẻo đáng ngờ khi nãy, chúng tôi băng qua hết các con hẻm nhỏ, sau cùng ra đến một con đường lớn sầm uất sáng sủa. Chợt nhìn thấy một tiệm bánh donut mở cửa 24/7, tôi liền khéo Hiroka vào.
"Hiroka ăn được dừa không?"
"Cái gì cũng được, cậu cứ lấy đi."
Tôi bưng khay bánh bước lên tầng hai, không biết có phải do đã muộn hay không mà quán khá vắng. Đến khi yên vị ở một bàn trong góc khuất, tôi mới dám thở phào nhẹ nhõm.
"Ha..."
Tôi đổ gục xuống bàn, đầu óc trống rỗng.
Hơi thở dồn dập, trống ngực đập thình thình, phần tóc mái vuốt keo thì rũ rượi, dính bết vào trán.
"Ôi chà, Makoto trong giống Kappa (một loài thủy quái trong truyền thuyết của Nhật Bản) quá đi."
Hiroka vui vẻ reo lên, tuy ướt như chuột lột nhưng đối với tôi thì trông chẳng khác gì một nàng tiên cá trên bờ biển. Tiếc là giờ không phải lúc để thưởng ngoạn.

  "Như vậy là sao chứ?"
Vẫn đang kích động, tôi cắt ngang lời Hiroka.
"Ông chú đó... là ai vậy?"
Nếu bình tĩnh ngẫm lại thì chẳng cần hỏi cũng biết câu trả lời. Thế nhưng tôi vẫn đang trốn tránh hiện thực, dù ông ta là cha hay bất cứ ai, điều tôi muốn nghe là một lời phủ định của Hiroka.
Hiroka nghịch mái tóc ướt nhẹp của mình, mỉm cười.
"Tình nhân của Hroka đó."
Cô với lấy chiếc bánh donut dừa, trả lời nhẹ tênh.
"Lúc trước bọn mình gặp nhau ở một sự kiện đường phố... Cũng không hẳn là tình nhân. Giao lưu vì tiền thì đúng hơn, đại loại là như vậy đấy."
"T... tiền?"
Tôi lảo đảo tựa người vào bàn, chính xác ra, tôi đang ôm lấy đầu mình.
Cho nên tôi đã bảo rồi mà...
Tiếng thì thầm của Purapura như đang vang lên bên tai...
Dưới chiếc măng tô xanh rêu là váy liền màu đen bó sát thân mình, trên phần cổ áo khoét sâu là chuỗi dây chuyền vàng lấp lánh, dưới chân, chẳng còn nghi ngờ gì nữa, là bốt đen cổ cao quyến rũ. So với nó, đôi giày thể thao mà tôi đã chi tới tận 28.000 yên để mua chẳng là gì. Đêm nay, Hiroka thật lộng lẫy và sành điệu. Cứ nghĩ mọi thứ cô đang mang trên người đều do lão già kia mua cho, tôi chỉ muốn lột hết tất cả và liệng chúng ra ngoài cửa sổ.
Hiroka trang điểm nhẹ. Chân mày chăm chút kỹ càng, đôi mắt một mí trông có vẻ buồn ngủ được dặm một lớp phấn màu ngọc trai, cặp môi phủ son hồng trở nên ướt át và đầy đặn, khiến cô gợi cảm hơn rất nhiều.
Đôi môi này, ánh mắt này, dáng vẻ trẻ con này lại đi kiếm tiền từ lão già kia sao? Là nói dối đúng không?
Tôi vẫn chưa hoàn hồn, còn Hiroka thản nhiên ăn chiếc donut dừa. Rồi cô bắt đầu đưa ra lời giải thích như muốn an ủi tôi, "Tại vì, Hiroka toàn chuộng đồ đắt tiền thôi ấy, quần áo đẹp, túi sách, nhẫn, những thứ mà Hiroka thích, cái nào cũng đắt hết. Nhiều món đắt đến mức dù tiết kiệm tiền tiêu vặt cả năm cũng không tài nào mua được. Thật đó, Hiroka luôn phải buồn phiền, tại sao chúng lại đắt đỏ đến vậy. Ấy thế mà chỉ cần làm chuyện người lớn ba lần thôi, Hiroka đã mua được rồi. He he!"
Hiroka cười toe trong lúc liếm dừa dính trên ngón tay. Tôi còn có thể nói gì với cô gái bao ngốc nghếch này đây?
"Sao thế, Makoto? Cậu lại ngẩn người ra rồi."
Như không hề biết đến cảm nhận của tôi, Hiroka nở nụ cười trẻ con."
"Tôi không hiểu lắm, nhưng mà..." Tôi lẩm bẩm, "Chuyện đó... cậu không thấy ghét sao?"
"Chuyện đó?"
"Là phải cùng một lão già..."
Quan hệ với nhau ấy.
Thoáng nghĩ thôi tôi đã thấy ghê tởm, vậy mà nụ cười của Hiroka không hề thay đổi.

ColorfulNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ