...Thế nhưng, đáng ra mẹ nên nói sớm hơn, thổ lộ hết những cảm xúc của mẹ. Nhưng mẹ không đủ dũng khí, mẹ sợ lại kích động con, nên dùng dằng mãi đến tận hôm nay.
Thật ra hôm qua, mẹ đã nghe chuyện giữa Makoto và cô bé đó. Khi bưng trà lên, mẹ nghe thấy tiếng con trong phòng. Lúc ở nhà, hầu như chẳng bao giờ con chịu mở miệng, thế mà lúc ấy lại rất lớn tiếng, nói ra bao nhiêu điều với cô bé. Mẹ như bất động. Xin lỗi vì đã lỡ nghe trộm câu chuyện của con.
Mẹ không chỉ ngạc nhiên khi nghe Makoto nói chuyện, mẹ còn ngạc nhiên vì con lặp lại không biết bao nhiêu lần rằng, bản thân Kobayashi Makoto cũng là một nam sinh bình thường. Con còn đưa ra những ví dụ quá cụ thể để một cô bé cùng tuổi nhận ra còn chỉ đơn thuần là một cậu bé mười bốn tuổi.
Cô bé choáng váng, nhưng cả mẹ cũng rất kinh ngạc. Lúc nghe con nói, mẹ chợt nhận ra, mẹ không hiểu gì về Makoto cả... Có lẽ mẹ đã đặt Makoto vào trong khuôn mẫu do bản thân vẽ ra. Mẹ nghĩ rằng mình đã vô thức trói buộc Makoto.
Khi còn bé, dường như con đã tự tạo dựng một không gian, một thế giới vững chắc của riêng mình. Dù bề ngoài con có yếu ớt, nhút nhát rụt rè thế nào, mẹ vẫn luôn thấyở con cả một thế giới tươi đẹp và phong phú. Đặc biệt, con vẽ rất đẹp, từ khi học mẫu giáo đã luôn được các thầy cô khen ngợi.
Tranh con vẽ bắt đầu nhận được giải thưởng các cấp, rồi hàng xóm bắt đầu bình luận về con, "Có lẽ đứa bé này không phải một đứa bé tầm thường đâu." Mẹ thừa nhận rằng suy nghĩ đó đã găm sâu trong lòng mẹ. Điều gây cho con một áp lực to lớn lại là niềm vui ngọt ngào của mẹ.
Mẹ nên dùng từ "cực kỳ hạnh phúc" thì đúng hơn. "Đứa bé này là họa sĩ Makoto phải không?" "Tương lai cậu bé chắc sẽ rất sáng lạng." Mỗi lần nghe thấy những lời tương tự, dù biết chỉ là tán dương xã giao, mẹ vẫn cười rất tươi với suy nghĩ tự đắc. Ừm, con trai tôi khác với con của mấy người đó, mẹ đã nhủ thầm như vậy.
Bởi vì đây là điều phi thường duy nhất trong cuộc đời của mẹ.
Chắc con chẳng có chút hứng thú nào với câu chuyện này. Nhưng xin con hãy cứ nghe tiếp. Khác với con, từ nhỏ, mẹ đã chỉ là một người bình thường, không có gì nổi bật. Ông ngoại là một viên chức mẫn cán, bà ngoại làm nội trợ, mẹ được nuôi dưỡng trong một gia đình yên bình không lo nghĩ, cũng chẳng có thời kỳ nổi loạn đặc biệt gì, cứ thế lặng lẽ kết thúc bổn phận học hành của mình. Năm tháng vội vã qua đi, mẹ đi làm, kết hôn và trở thành một bà mẹ hai con.
Nếu cuộc đời là một bức tranh, thì cuộc đời mẹ là một bức tranh quá đỗi bình thường. Thế là từ sâu thẳm trong lòng, mẹ vẫn luôn tìm kiếm thứ gì đó phi thường. Ở trường học hay công ty luôn có những người đặc biệt... Họ chơi thể thao giỏi hoặc sở hữu kỹ năng đặc biệt nào đó, mẹ thường xuyên ghen tỵ với họ. Mẹ luôn nhủ thầm, ước gì ở mẹ cũng có những điều phi thường như vậy. Không, thật ra mẹ tin rằng mình cũng có.Khi sinh ra một đứa con trai là thiên tài hội họa như con, mẹ đã có chút tự tin. Con trai mẹ đặc biệt, đương nhiên mẹ cũng trở nên đặc biệt.
Con còn nhớ, có một thời gian ngắn trước khi con vào tiểu học, mẹ đã tham gia một lớp tranh thủy mộc ở gần đây không?
Mẹ đã bắt đầu tìm kiếm những thứ không rõ ràng như thế.
Mẹ muốn thử tìm một bản thế hoàn toàn khác của mình, một người mà chính bản thân mình chưa gặp bao giờ, không chỉ đơn giản là một người nội trợ, một người mẹ bình thường.
Đáng tiếc, mẹ không có khiếu nghệ thuật như con, lớp tranh thủy mặc cũng không kéo dài lâu, nhưng đã đi được bước đầu tiên, mẹ bèn theo đoàn tham gia vào lớp hướng đạo*, lớp nhảy Hula, lớp học hát Nagauta, khóa đào tạo nghệ thuật rượu Somalie, nhập môn bói cà phê, trường dạy vẽ chân dung, lớp sơ cấp "điêu khắc tượng Phật", hội thảo phát triển siêu năng lực, phương pháp lưu thông khí huyết huyệt chân, huyệt chân, lớp nấu ăn thường thức của cô Tanaka, kịch câm sơ cấp, "Đêm Ả Rập" – cùng tiếng Ả Rập, đan lẵng hoa bằng cây mộc thông, nhảy truyền thống thời Edo, vân vân... Mẹ đã thử rất nhiều lớp học khác nhau.
*Nghệ thuật thưởng thức hương trầm của Nhật Bản.
Con có hiểu không? Đây là lịch sử thử thách của mẹ, cũng là thất bại của mẹ. Dù làm gì, mẹ cũng vụng về, cảm thấy mình luôn thua kém mọi người, và không còn cách nào khác, mẹ lại phải đi tìm một môn học mới. Chuyện cứ thể lặp đi lặp lại.
Cha con nhận xét rằng, từ khi bắt đầu việc học hành, mẹ có vẻ tràn đầy sức sống hơn. Chỉ vậy thôi là cha vui rồi, nhưng mẹ quyết tâm lắm. Vừa phải chống cự với nỗi bất an cứ ngày một già đi mà chưa đạt được thành tựu gì, vừa phải tiếp tục tìm kiếm, bám víu vào những suy nghĩ "Chỉ lần này thôi, chỉ lần này nữa thôi, nhất định mình sẽ gặp được một thứ phù hợp."
Dù vậy, mẹ vẫn chưa tìm ra, chỉ có năm tháng tiếp tục trôi qua một cách vô tình.
Lúc trước, mẹ có quen biết cô Aisawa ở lớp học nhảy Hula, sau đó, đến cách đây hai năm, cô ấy rủ mẹ cùng đi học nhảy flamenco. Bấy giờ mẹ ba mươi chin tuổi, trải qua bảy năm trời liên tục tìm kiếm, cuối cùng đã đến lúc quyết định từ bỏ sau quá nhiều nỗ lực. Muộn rồi. Mẹ mệt rồi. Có lẽ từ lúc đấy trở đi, mẹ sẽ tiếp tục sống và chết như một người nội trợ bình thường.
Thời điểm đó, mẹ bị ám ảnh đến mức mất ngủ, việc đón nhận hiện thực quá sức đau đớn. Nhưng lớp flamenco cũng là lớp học đầu tiên mà mẹ đi tìm niềm vui, không còn đặt nặng chuyện thắng thua nữa.
Vui lắm. Mẹ chưa bao giờ cảm thấy vui như vậy. Khi thả người theo điệu nhạc, mẹ phát hiện ra rằng những lo lắng trong suốt bảy năm đã được giải phóng hoàn toàn. Từ một người thất vọng về bản thân mình, những điệu flamenco đã đêm đến cho mẹ một sự khích lệ, một sự động viên, rót thêm sức mạnh để mẹ sống tiếp. Mẹ nhận ra rằng, cho dù có chìm đắm trong những cảm xúc u ám ở nhà, thì một khi bước ra ngoài, mẹ vẫn ngập trong ánh mặt trời chiếu rọi.

BẠN ĐANG ĐỌC
Colorful
FantasíaColorful (カラフル Karafuru) là một tiểu thuyết Nhật Bản được viết bởi nhà văn Mori Eto vào năm 1998, do nhà xuất bản Rironsha ấn hành dưới ấn hiệu Bunshun Bunko. Câu chuyện đề cập tới các áp lực mà học sinh trung học phải đối mặt khi chuẩn bị tốt nghiệ...