Bữa tối cùng ngày, tôi bước xuống cầu thang với phong bì xanh cầm trên tay. Hiếm khi tất cả thành viên gia đình tập trung đầy đủ ở phòng khách như thế này.
Cha, mẹ, Mitsuru, sắc thái trên mặt ba người căng thẳng khác thường.
"Mọi người có chuyện thực sự cần nói với Makoto."
Khi cả ba người đồng loạt quay sang nhìn tôi, mẹ lên tiếng đại diện.
"Ừm, con cũng có chuyện muốn nói."
Tôi khẽ gật đầu và chìa phong bì trên tay ra.
"Cái này do thầy giáo ở câu lạc bộ mỹ thuật đưa cho con."
Sắc mặt mẹ thay đổi ngay lập tức, cha và Mitsuru cùng nhìn nhau rồi đồng thanh kêu "A" một tiếng. Rõ ràng ngoài tôi ra, tất cả mọi người đều biết
Tôi đưa phong bì cho mẹ rồi ngồi xuống bên cạnh Mitsuru. Mùi bắp cải cuộn trên bàn xộc vào mũi, những món ăn bày trên bàn bắt đầu nguội lạnh nhưng chẳng ai muốn đụng đũa.
"Xin lỗi con nếu mọi người làm những chuyện thừa thãi."
Mẹ vẫn là người phá tan sự tĩnh lặng.
"Chuyện trường cấp ba, cha mẹ vẫn trông chờ vào ý chí của Makoto, nhưng đây là một trong rất nhiều khả năng... Không nói chuyện thi đỗ hay không, mọi người chỉ mong con có thể vui vẻ đến trường mỗi ngày."
"Con biết..." Tôi nói, "... con biết rồi, cả nhà mất công quá..."
Giây phút mở phong bì, tôi hiểu, đây không gì khác hơn là tấm lòng của mẹ.
Trong phong bì là một tập tài liệu về trường cấp ba tư thục nghệ thuật. Tôi đã từng nghe nói về ngôi trường đặc biệt này - nơi có các khoa chuyên đào tạo âm nhạc và mỹ thuật, ngoài ra, các khoa khác được phép lựa chọn số lượng học trình. Học sinh khoa mỹ thuật có thể học vẽ đến mười sáu giờ một tuần.
Tôi say sưa đọc ngấu nghiến những tư liệu ấy.
Trang thiết bị đương nhiên cũng vô cùng đầy đủ. Trong hình chụp, phòng mỹ thuật y hệt thảo nguyên rộng lớn, những bức tượng thạch cao làm mẫu xếp phía sau như một đàn cừu đông đúc. Giảng viên đều là tên tuổi lớn từ các đại học mỹ thuật, từng giảng dạy tại những trường đại học danh tiếng ở Paris hay New York. Nhà trường còn chu đáo tổ chức các buổi hội thảo với khách mời là nghệ sĩ đang hoạt động trong giới. Tỉ lệ đỗ vào các trường đại học mỹ thuật hay học viện nghệ thuật rất cao, và tất nhiên, phí nhập học và học phí cũng cao khủng khiếp.
"Mitsuru đã nói với cha mẹ về ngôi trường này đấy. Nếu vào đây, việc học của Makoto sẽ rất thú vị đúng không?"
Ánh mắt tôi và Mitsuru chạm nhau, anh im lặng quay đi chỗ khác.
"Mẹ hoàn toàn không biết có ngôi trường như vậy, nhưng khi nghe chuyện, mẹ cảm thấy đây là nơi thích hợp với Makoto... Mẹ đã thử gọi điện cho thầy Sawada...
Khi thảo luận với mẹ, thầy Sawada đã giải thích rằng, khoa mỹ thuật của trường này tỉ lệ cạnh tranh cao nhưng không quá chênh lệch trình độ. Trong quá trình học sẽ có các bài thực hành được tính rất nhiều điểm đánh giá bên cạnh việc kiểm tra lý thuyết, nên tôi có cơ hội đạt kết quả tốt."Hai hôm trước, mẹ con đã cất công đến đây để khảo sát đấy."
Cha xen vào giữa chừng, mẹ ngượng ngùng nhìn xuống.
"Trường nằm ở rìa thành phố, nhưng vẫn trong nội thành Tokyo nên mẹ muốn đi thử xem từ nhà mình đến đó là bao xa. Mẹ không muốn mang lại cho Makoto niềm vui không trọn vẹn. Hơi xa một chút nhưng vẫn đi được, mất khoảng một tiếng nếu đi xe buýt và tàu điện. Có một quãng đi bộ từ trường ra ga nhưng đường rất yên tĩnh, lại nhiều cây xanh."
Nói đến đây, mẹ đứng dậy ra ngoài. Khi quay trở lại, trên tay bà là quyền giới thiệu về trường cấp ba ấy.
Tôi đón lấy tập sách nặng nề được in màu toàn bộ, vô cùng hào nhoáng. Trên bìa là một ngôi trường hiện đại màu xám bạc.
"Một nơi thật tuyệt vời, đúng không?"
Mẹ nói với tôi đang chăm chú vào tập sách.
"Đây là sách nội bộ trường tự phát hành, đương nhiên sẽ toàn những điều tốt đẹp. Mẹ thì muốn nhiều thông tin hơn nữa nên đã nhờ thầy Sawada nói chuyện với thầy giáo ở câu lạc bộ mỹ thuật để tìm giúp thêm tư liệu."
Thế là hôm nay, những tư liệu đó đã đến tận tay tôi.
"Mẹ đã định giấu Makoto, chờ hôm nay có mặt cha và Mitsuru, cả nhà cùng nói chuyện với con."
Từ nãy đến giờ mẹ nói rất nhiều, giống như đang tự bào chữa. Hẳn là do trông gương mặt tôi đáng sợ quá, nhưng tôi không hề giận dữ.
Mẹ. Cha. Mitsuru. Thầy Sawada. Thầy Amano. Nghĩ đến việc họ bí mật làm tất cả những điều này vì tôi, lòng tôi chợt bối rối, trái tim giao động một cách kỳ lạ.
"Mày học ở đây được đó, Makoto."
Mitsuru nhìn thẳng vào tôi.
"Mày là một thằng ngốc, yếu đuối, chậm chạp, chẳng làm được gì ra hồn nhưng từ xưa đến giờ lại vẽ rất đẹp. Đi học trường này và vẽ những gì mày thích đi."
"Con đừng lo lắng chuyện tiền nong." Cha cũng quay sang nhìn tôi. "Lúc trước cha mẹ có khuyên con thi vào công lập, nhưng không hẳn chỉ vì tiền đâu. Cha mẹ muốn Makoto có mục tiêu rõ ràng thay vì sống hời hợt cho qua ngày. Nói sao nhỉ... Cha muốn nhìn thấy dáng vẻ của con khi cố gắng hết sức. Nhưng hướng đến điều mình yêu thích cũng là một mục tiêu đúng không?"
"Thầy Sawada kể rằng giáo viên ở câu lạc bộ đánh giá rất cao tranh của Makoto." Giờ lại đến phiên mẹ nhìn tôi. "Thầy nhận xét là những bức con vẽ đều rất thu hút, chưa bàn đến kỹ thuật nhưng có nhiều người hâm mộ lắm đấy... Nghe đến đây, mẹ đã rơi nước mắt..."
Thậm chí bây giờ mẹ cũng đang rưng rưng nước mắt rồi.
Tôi đón nhận ánh mắt của ba người, chưa bao giờ lòng tôi hét lên mạnh mẽ đến thế.
Makoto, cậu đã quá vội vàng.
Không phải tất cả đã quá muộn rồi sao?
Cậu đã quá vội vàng rồi...
"Con cảm ơn."
![](https://img.wattpad.com/cover/131391834-288-k882354.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
Colorful
FantasyColorful (カラフル Karafuru) là một tiểu thuyết Nhật Bản được viết bởi nhà văn Mori Eto vào năm 1998, do nhà xuất bản Rironsha ấn hành dưới ấn hiệu Bunshun Bunko. Câu chuyện đề cập tới các áp lực mà học sinh trung học phải đối mặt khi chuẩn bị tốt nghiệ...