Tôi từng nghĩ đây là một gia đình ấm áp bình thường như bao gia đình khác, nhưng sự thật thì căn nhà này cứ như hang ổ của ác quỷ. Trông bề ngoài tử tế và đầy ắp tình yêu thương, kỳ thực từng người bọn họ đều đang che giấu bản chất xấu xí vô lại của mình. Một gia đình giả dối với những diễn viên tài tình. Họ không biết Makoto thực ra đã chết nên vẫn vui vẻ tiếp tục vở kịch gia đình đoàn tụ. Đã thế thì tôi đây cũng đành sống theo cách của mình vậy.
Người mẹ đang bận rộn trong bếp, đeo chiếc tạp dề màu tím rất hài hòa, gương mặt nội trợ đảm đang và tiết hạnh. Nhưng xin lỗi nhé, tôi không thể đóng tròn vai con ngoan được nữa. Tôi có cảm giác những món ngon lành của bà ta bẩn thỉu đến mức không thể nuốt trôi, cuối cùng bỏ mứa vô số thức ăn.
Một người cha luôn nở nụ cười trên chuyến xe điện đông đúc, còn sẵn sàng nhường ghế cho người cao tuổi. Vậy chiếc ghế trưởng phòng có được từ nỗi bất hạnh của cấp trên có êm ái không? Đã nhảy múa ăn mừng cho việc thăng chức trơ trẽn của mình, mà còn dám trưng ra cái nụ cười đạo đức giả như thế. Thôi được, nếu ông muốn thì cứ sống như vậy, nhưng làm ơn đừng giả nhân giả nghĩa với tôi. Dù người cha này có nói "Cha đi nhé" hay "Cha về rồi", tôi cũng chẳng buồn đáp lại.
Mitsuru cũng nhanh chóng lộ mặt thật. Sau khi xuất viện, ngay sáng thứ Hai tôi đã đụng mặt hắn ở trước cửa phòng vệ sinh. Tôi vừa chạm tay vào nắm cửa, thì Mitsuru tặc lưỡi, "Thằng trời đánh." Một gã độc ác vô cảm, đúng như Purapura miêu tả. Tôi quyết định cũng phớt lờ Mitsuru y như hắn ta phớt lờ tôi.
Cứ như vậy, dần dần, tôi tự tách mình ra khỏi cuộc sống gia đình, ở lỳ trong phòng Makoto. Ngồi nghe CD và radio, đọc truyện tranh, tối đến thì chơi hanafuda (một loại bài lá truyền thống của Nhật Bản) với Purapura, tôi chỉ xuống nhà vào mỗi bữa cơm, ăn rất ít, rồi lại về phòng ngay lập tức. Nằm ườn cả ngày nên cũng không thấy đói.
Cả nhà chẳng ai nghi ngờ thái độ của tôi.
Có lẽ trước khi tự sát, Makoto cũng là một người như thế.
Nói vậy chứ cuộc sống này đang làm tôi phát ngán đến tận cổ.
Bốn ngày tiếp theo, suy nghĩ đó càng lúc càng tăng, đến ngày thứ năm - nghĩa là vào một thứ Sáu trong tuần, cuối cùng tôi đã quyết định thử đi học ở trường cấp hai của Makoto. Coi như những ngày vừa rồi là khoảng thời gian tĩnh dưỡng để hồi phục hoàn toàn.
Mẹ chẳng nói gì, nhưng trong lòng cũng có vẻ lo lắng cho sự trễ nải học hành của tôi, nên hôm trước, khi tôi vừa nói "Ngày mai con sẽ đi học", đôi mắt bà liền rực sáng.
Sáng hôm sau tôi dậy rất sớm, chén sạch trứng và sandwich cá ngừ rồi đánh răng, rửa mặt kĩ càng, dùng lược chỉnh trang lại mái tóc đã mọc hơi dài quá. Tôi nhìn chằm chằm vào tấm gương ở bồn rửa mặt, suy nghĩ xem nếu để kiểu tóc phù hợp và ăn mặc đúng mốt thì liệu trông Makoto có khá hơn không... Rõ ràng là người đẹp vì lụa. Makoto hiện chỉ mặc đồng phục học sinh, bộ dạng lại rất thiểu não.
Chuẩn bị xong xuôi, tôi quay về phòng Makoto, xem thời khóa biểu và kiểm tra lại số sách giáo khoa cần thiết. Dậy quá sớm vì háo hức nên thời gian vẫn còn dư dả. Sắp xếp sách vở một loáng là xong, tâm trạng tôi bắt đầu trùng xuống.Tôi lại gần cửa sổ, nhìn xuống con đường ngập tràn nắng mai. Các học sinh mặc đồng phục giống Makoto đang nối nhau đi dưới đó.
Hai nữ sinh thân thiết nắm tay.
Một đám nam sinh vừa đi vừa đùa giỡn.
Một đôi yêu sớm.
Tiếng cười của bọn họ vang tới tận phòng tôi.
Tôi kéo rèm lại và tránh khỏi bệ cửa sổ, ngồi lên giường. Sắp đến giờ đi học nhưng tôi chẳng buồn nhúc nhích, mẹ gọi với lên nhắc cũng không buồn đáp, cứ ngồi cứng đờ như vậy. Cuối cùng, Purapura rục rịch xuất hiện phía sau kệ sách.
"Cậu đang làm gì vậy? Trễ giờ rồi kìa."
"Tôi đang chờ."
"Chờ gì?"
"Chờ xem có ai đến nhà và cùng đi học không."
Vừa mở miệng, tôi đã thấy trống rỗng ngập lòng, bắt đầu bộc bạch suy nghĩ của mình.
"Sao nào? Makoto tự sát rồi lại hồi sinh một cách kỳ diệu, nhập viện phải đến cả tuần đúng không? Xuất viện xong nghỉ liền bốn ngày, vậy mà không một ai thăm nom, không điện thoại, không thư từ, cũng không ai đem vở cho chép bài trên lớp. Hiện tượng này thực sự làm tôi thắc mắc đấy."
"Phải biết khó chịu thì mới nhận ra mình đang khó chịu vì cái gì nhỉ?"
Purapura nói với gương mặt cũng khó chịu không kém.
"Mà này, tiện tôi nói luôn, vụ tự sát của Makoto không được công khai. Gia đình cậu thông báo riêng cho giáo viên thôi, còn các học sinh thì chỉ biết Makoto bị cảm nặng dẫn đến viêm phổi."
"Cứ cho là viêm phổi thì việc không ai thăm hỏi cũng vẫn quái lạ."
Tôi đăm đăm nhìn đôi mắt xanh biếc như ngọc lưu ly của Purapura. Đó là màu của bầu trời khi vầng dương vừa lặn, nhìn mãi nhìn mãi vẫn thấy màu xanh pha lẫn sắc tím ấy thật đẹp.
"Này, câu hỏi của tôi có gì đáng ngạc nhiên đâu, cậu cứ nói thẳng ra đi. Chắc Makoto không có bạn bè chứ gì? Ngay cả ở trường học cũng là một người cô đơn phải không?"
Đôi mắt của Purapura chuyển thành màu đêm.
Tôi đọc được câu trả lời trong đôi mắt ấy.
"Makoto là một người cô đơn, tôi chỉ biết vậy thôi. Quả thật lúc nào cũng lủi thủi, nhưng đó là vì cậu ấy có một thế giới của riêng mình." Purapura ngồi xuống cạnh tôi, giọng vô cùng nghiêm túc.
"Đúng là một gã lập dị."
"Bạn học cũng nghĩ cậu ta lập dị. Makoto là một người sống nội tâm, hơi ngây ngô. Cậu ta hầu như chẳng mở miệng với ai. Nói đúng hơn là, cậu ta luôn nghĩ mình bị cho ra rìa, không thể hòa hợp được với mọi người, thế là những rào cản cứ nối tiếp nhau, cậu ta dần dần xa cách tất cả."
"Chẳng ai tiếp cận được Makoto sao?"
![](https://img.wattpad.com/cover/131391834-288-k882354.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
Colorful
FantasyColorful (カラフル Karafuru) là một tiểu thuyết Nhật Bản được viết bởi nhà văn Mori Eto vào năm 1998, do nhà xuất bản Rironsha ấn hành dưới ấn hiệu Bunshun Bunko. Câu chuyện đề cập tới các áp lực mà học sinh trung học phải đối mặt khi chuẩn bị tốt nghiệ...