Phòng của Makoto. Bức tường màu ngà voi. Trần nhà có vài vết bẩn. Ánh sáng trắng của đèn huỳnh quang phản chiếu trên tấm thảm xanh da trời.
Bức tường phía nam có cửa sổ lồi và chiếc bàn học. Tôi mở cả hộc bàn mà không tìm thấy manh mối nào cả. Ngăn thứ nhất đựng dụng cụ học tập. Ngăn thứ hai đựng sách vở. Ngăn thứ ba là máy chơi game và những thứ linh tinh, thêm cả sách khiêu dâm nữa.
Sách giáo khoa, sách tham khảo, vài cuốn truyện cổ tích bìa đã phai màu. Tôi còn tìm thấy bốn cuốn album ảnh khá dày. Tôi mở thử cuốn nằm ngoài cùng bên trái, trong đó có hình Makoto hồi nhỏ đang nở nụ cười ngây thơ. Không ngờ lúc còn bé cậu ta lại dễ thương đến thế. Chắc thời điểm đó, Makoto vẫn chưa biết số phận phải tiếp tục sống với thân hình thấp bé thế này.
Góc phòng hướng Đông Bắc là một tủ quần áo bằng gỗ thô, quần áo bên trong được phân loại rất chính xác. Ngăn trên cùng là quần áo thường ngày đã cũ, bên dưới là những bộ quần áo gần như còn mới, và ngăn dưới cùng có một chiếc áo đỏ chót nguyên mác bị nhét sâu tận đáy. Makoto định thay đổi hình tượng nhưng lại thấy chiếc áo này quá lòe loẹt nên e ngại chăng...
Giường kê sát tường phía bắc. Dưới gầm giường là đôi giày nâng chiều cao bí mật đang yên lặng ngủ say, một món đồ bỏ thì thương vương thì tội. Có thể đây chính là manh mối chăng? Không thể nào.
Mở mắt thật to. Và nhìn cho kỹ.
Nhưng tôi vẫn không thấy gì. Chẳng có bất cứ manh mối nào.
Ở phía Tây chỉ có cánh cửa dẫn ra hành lang. Thức trắng cả một đêm, rốt cuộc, tôi lại mở cánh cửa này bước ra ngoài và bắt đầu ngày mới. Tôi chưa bao giờ đón vầng mặt trời đang mọc và tỏa những quầng sáng nhợt nhạt với cảm giác khó chịu thế này.
Thời gian chỉ còn khoảng mười bảy tiếng.
Tôi lê cơ thể rã rời do thức suốt đêm của mình đến nhà bếp. Mùi thơm của súp miso tỏa ra ngào ngạt.
"Chào buổi sáng." Mẹ quay sang và nở nụ cười tươi rói, trái ngược hẳn với vẻ mệt mỏi in hằn trên mặt tôi. Một tay mẹ quấy nồi súp miso, ngón trỏ trên tay kia cứ gập vào duỗi ra theo nhịp một, hai, một, hai.
"Ha ha, mẹ bắt đầu luyện kịch rối luôn rồi đấy."
Đúng là một người phụ nữ tràn đầy năng lượng, nhưng giờ đang lãng phí năng lượng thì đúng hơn... Tôi nghiêng đầu suy nghĩ rồi vào nhà tắm.
Vệ sinh. Rửa mặt. Thay quần áo. Ăn sáng. Đánh răng. Chải đầu. Vẫn các bước y như mọi ngày, nhưng nay tôi cẩn trọng hơn bình thường. Từ bồn rửa mặt cho đến lông bàn chải đánh răng, tôi chăm chú quan sát từng món đồ một cách cẩn thận. Cả bánh xà phòng màu hồng nhạt. Cả món trứng chiên cho bữa sáng. Đến cả lượng keo vuốt tóc mà tôi vừa lấy ra lòng bàn tay.
Nhưng tôi vẫn không thấy gì. Chẳng có bất cứ manh mối nào.
Kết quả, chẳng khám phá được gì, tôi cứ như vậy rời khỏi nhà và đi đến trường.
Hôm nay, tôi mất đến ba mươi phút để đi hết con đường bình thường chỉ tốn hai mươi phút. Quang cảnh hằng ngày nhìn thấy, có ngắm kỹ thế nào cũng vẫn chỉ là đường phố quen thuộc. Gió sớm mai lạnh cắt da cắt thịt, những đám mây nặng nề treo lơ lửng trên bầu trời, mọi thứ đều khiến tâm trạng tôi rơi thẳng vào tuyệt vọng. Bước chân qua cổng trường, tôi vẫn chẳng thu hoạch được gì.Thời gian chỉ còn khoảng mười lăm tiếng rưỡi.
Tiết đầu tiên là thể dục, lại còn là môn bóng đá tôi vô cùng tệ. Trong suốt trận đấu, nếu như có tên cao to nào xông vào thì cái đứa nhỏ bé như tôi sẽ chần chừ rồi nhảy qua một bên tránh trong vô thức.
"Kobayashi, sao trò không đứng lại đối mặt?" Ngày hôm sau chẳng khác gì mọi lần, thầy Sawada la lên tức giận. "Đừng có lỉnh đi như một tên trộm thế chứ." Đúng lúc đó, một cơn chấn động chạy dọc người tôi giống như một khẩu bazooka vừa đột nhiên bắn tới. Trong khoảnh khắc ấy, mặt đất, bầu trời, thế giới xung quanh bỗng vỡ vụn, quang cảnh chói lòa hiện lên trong đầu tôi. Đó là tôi, trùm đầu bằng chiếc khăn tay, choàng chiếc khăn lớn có hoa văn Ả Rập sau lưng và lén lén lút lút trên mái nhà. Đúng rồi, đúng là vậy rồi, tôi hét lên và đập tay xuống nền sân. "Kiếp trước tôi chính là một tên trộm nào đó."
Tất nhiên không có chuyện ngu ngốc như vậy. Tôi chỉ bị thầy Sawada mắng và trận bóng đá kết thúc, đó là điều đương nhiên.
Các tiết học khác cũng diễn ra tương tự. Không có gì đặc biệt, từng giây từng phút trong ngày đềi trôi qua bình thường. Tôi chú ý đến mỗi chi tiết, nhìn chằm chằm vào mọi thứ, đến mức các nếp nhăn trên mặt muốn giãn hết cả ra.
"Hôm nay có gì lạ đâu?"
Đến giờ cơm trưa, tôi rũ rượi ngả mình xuống chỗ ngồi bên cạnh cửa sổ. Saotome lo lắng hỏi, "Nhìn mắt cậu sợ quá. Mệt à?"
"Thiếu ngủ."
Tôi ngước đôi mắt đỏ ngầu lên.
"Ôi ôi, cố gắng quá, bộ học cả đêm hay sao?"
Saotome hiểu lầm hay thật.
"Tớ cũng phải có mới được, cố một đứa hay cả hai đứa cùng rớt thì cũng đều chẳng vui vẻ gì."
Câu nói giản đơn đó đem lại niềm vui nhộn nhạo và chút tự tin nhỏ nhoi, thành thật mà nói, tôi bỗng cảm thấy hối tiếc khi chia tay cơ thể Makoto.
Tôi lâm vào trầm tư. Muốn học chung cấp ba với Saotome quá.
Tôi cũng cảm thấy bất an về Makoto. Khi bình yên quay lại với cơ thể này rồi, liệu Makoto có thể thân thiết được với Saotome không? Liệu có trân trọng người bạn mà tôi đã rất khó khăn mới có được này hay không? Nhờ cậu cả đấy, Makoto, tôi chắc chắn sẽ bàn giao mọi thứ cho cậu.
Nhưng với tính cách của cậu ta, tôi không thể nào yên tâm cho được.
"Này, Saotome."
Tôi quyết định phải giải thích cho Saotome.
"Nếu như... nếu như thôi nhé, ngày mai tớ đột nhiên trở lại làm một người u ám, ít nói, khó gần như xưa, thì cậu đừng bỏ mặc mà hãy tiếp tục kiên nhẫn bên cạnh tớ, được không?"
"Hả?"
Dĩ nhiên Saotome bối rối ra mặt.
BẠN ĐANG ĐỌC
Colorful
FantasyColorful (カラフル Karafuru) là một tiểu thuyết Nhật Bản được viết bởi nhà văn Mori Eto vào năm 1998, do nhà xuất bản Rironsha ấn hành dưới ấn hiệu Bunshun Bunko. Câu chuyện đề cập tới các áp lực mà học sinh trung học phải đối mặt khi chuẩn bị tốt nghiệ...