Chương 10

357 13 0
                                    

  Chủ nhật ngày 6 tháng Mười hai.
6 giờ rưỡi sáng.
Tôi vén tấm rèm cửa đã bắt đầu sáng lên bởi ánh bình minh. Bầu trời giống hệt một bức tranh chỉ toàn màu xanh. Nền xanh, chưa chấm phá bất cứ chi tiết nào. Thấp thoáng vài áng mây mỏng vắt ngang khu nhà chung cư đằng xa, như những vệt màu được phết lên bằng một ngọn bút lông cực mảnh.
Trời đẹp thật, tôi thở ra một làn hơi trắng với bao nhiêu suy tư. Không thể trông chờ trời mưa để hủy bỏ kế hoạch được rồi. Cứ hình dung gương mặt vui vẻ của cha là tôi lại khó chịu, trong khi bản thân thì háo hức dậy rõ sớm.
Chúng tôi sẽ xuất phát lúc 7 giờ rưỡi, từ giờ đến lúc đó vẫn còn dư dả thời gian. Sửa soạn xong mọi thứ, tôi quay lại phòng, khép rèm cửa vào, rồi lại kéo rèm cửa ra, mở cuốn sổ ký họa mới mua, rồi lại gấp vào... Kỳ lạ quá, tôi cứ nôn nao suốt, không thể bình tĩnh được.
Cuối cùng, tôi ngồi bên mép giường và ngước lên nhìn trần nhà.
"Này, Purapura."
Không có giọng nói nào đáp lại lời thì thầm của tôi.
"Tôi muốn thảo luận một chút."
Vẫn im phăng phắc.
"Cậu đã quyết định hôm nay để tóc mái kiểu gì chưa?"
Bất kể tôi có gọi bao nhiêu lần, bốn bề vẫn lặng như tờ. Đã hơn ba tuần Purapura không hề xuất hiện.
Này, Purapura, cậu đang trốn việc lang thang ở đâu vậy hả?
Hay vai trò hướng dẫn của cậu kết thúc rồi?
Trong lúc Purapura vắng mặt, Saotome đã rủ tôi đi mua giày, cha lại sắp dẫn tôi đi câu cá. Tôi mơ hồ cảm thấy có chuyện gì đó đang dần dần thay đổi.
Chính vì thế, tôi hoảng sợ thật sự.
Những kẻ ở hạ giới này đang định lôi kéo tôi đến chỗ quái quỷ nào đây?
Cha lái chiếc Caldina qua thành phố, chiếc xe nhanh chóng lướt dọc những con đường, ra đến quốc lộ, rồi lên đường cao tốc, đi ra ngoại ô, hướng tới một con đường núi quanh co.
Đi xe hơi nhanh lắm! Đúng là một lời nói xạo to đùng, hành trình phải mất ba tiếng đồng hồ là ít. Suốt thời gian đó tôi không mở miệng lấy một lần, tựa người vào cửa kính bên ghế phụ lái và giả vờ thiếp đi, rồi ngủ luôn thật.
Khi tôi tỉnh dậy, chiếc xe đã chạy tới một ngôi làng nhỏ sâu trong núi. Những thửa ruộng trải dài giữa muôn trùng núi non, lác đác đây đó những căn nhà nhỏ, con đường độc đạo chạy ngang qua làng cũng tĩnh mịch như thể không nỡ phá hỏng khung cảnh thanh bình này.
Một ngôi làng yên tĩnh như vậy đấy. Thi thoảng có thể nhìn thấy vài bảng chỉ đường vào suối nước nóng hay quán karaoke, nhưng đi mãi chẳng thấy chúng đâu. Các biển chỉ dẫn cũng dần dần biến mất, quang cảnh xung quanh càng lúc càng hiu quạnh, sau cùng, cha dừng xe bên rìa một con đường phủ đầy đá sỏi.

  "Chính là chỗ này đây."
Tôi đưa tay lên dụi mắt. Xung quanh chỉ có cây rừng dày đặc bao vây con đường nhỏ, tuyệt nhiên không có một dòng sông nào.
Để xem sao, tôi vừa nghĩ vừa mở cửa xe. Ngay lập tức, cả cơ thể như tê liệt vì khí lạnh không sao tả xiết, giống như vừa bị xịt nước đá lên người bằng bình phun sương vậy.
"Mặc ấm vào."
Cha nhắc, trong lúc lấy đồ câu từ cốp xe ra. Chắc ông nhận ra lời khuyên đã quá muộn bèn cởi chiếc khăn quàng đang quấn quanh cổ, đưa cho tôi.
Dĩ nhiên là tôi ngại ngần không nhận. Cái khăn đan tay xấu tệ hại, hơn nữa, tôi vẫn chịu được cái lạnh này. Nhiệt độ thấp thật, nhưng không khí trong lành giữa không gian xanh tươi lại khiến người ta khoan khoái.
"Vậy, ta đi nhé."
Cha không thuyết phục nữa, quàng lại chiếc khăn, bắt đầu len lỏi qua những hàng cây rừng.
Chúng tôi gạt những cành cây nhỏ chắn lối và tiến xuống con dốc thoai thoải. Sương sớm vẫn đọng trên những chiếc lá, mặt trời tỏa sáng rực rỡ.
Đi khoảng mười phút, khung cảnh càng lúc càng thoáng đãng. Xem chừng chúng tôi đã đến đích.
Một dòng sông nhỏ trong veo êm đềm chảy qua những thửa ruộng đã khô cằn...
Dòng sông tắm trong ánh sáng ban ngày, sắc rêu xanh phản chiếu nhàn nhạt trong màu nước. Tôi thoáng thất vọng vì tưởng rằng nước bẩn, nhưng nhìn kỹ mới nhận ra một lớp thủy tảo đang đong đưa. Dòng sông trong tới mức có thể nhìn thấy những hạt cát nhỏ dưới đáy sông. Bờ bên kia cũng là rừng cây cổ thụ hùng vĩ trải dài. Những ngọn núi phủ tuyết trắng xóa thấp thoáng phía thượng nguồn.
Cảnh đẹp quá! Tôi thầm công nhận. Không hẳn là toàn diện, nhưng đủ để tạo bố cục cho một bức tranh từ bất cứ góc độ nào. Đúng là một địa điểm tuyệt cời dể ký họa. Nhưng...
"Chỗ này mà câu được cá sao?"
Tôi lạnh lùng quay sang nhìn cha đang cầm sẵn cần câu bên bờ sông. Chẳng có con cá nào, nước lại quá nhiều tảo, không thích hợp với việc câu cá cho lắm.
"Chuyện câu cá tính sau, cha phải thong thả thưởng thức phong cảnh đã. Đây là buổi đi câu của cha, không liên quan đến cá, ha ha."
Tôi liếc xuống chân ông. Cha có vẻ phớt lờ cá thật, đi câu mà không chuẩn bị rổ đựng hay hộp trữ đá. Ông chỉ nặng nề buông mình xuống bên bờ sông, thả dây câu không gắn mồi xuống nước và thơ thẩn nhìn, thi thoảng lại bật cười một mình. Có gì đáng cười sao?

ColorfulNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ