Cuộc sống này có nhiều thứ bộn bề quá, mọi thứ luôn quay cuồng khiến nàng mệt mỏi như muốn gục ngã.
Thả mình trên chiếc giường Nayeon gần như tê lì cảm giác, không biết quen hay lạ. Thờ ơ, ủ rũ như thế mà nằm. Nghiêng đầu sang phải, nhìn những vầng nắng ban chiều, không hiểu sao nó khiến nàng buồn đến nao lòng. Những cảm xúc tối màu trong nàng như hòa quyện trong cái màu vàng đượm của hoàng hôn.
Bỗng trong tim nàng một dòng cảm xúc đau đớn trào lên, ập đến như một cơn vũ bão muốn đánh sập một cái cây nhỏ đang trơ trọi giữa dòng đời này. Lúc trước, nàng là cây, cô là lá, tô điểm thêm sắc xanh tươi tắm, giúp cuộc đời nàng tinh sáng hơn cái màu nâu mục ruỗng tẻ nhạc, thân cây trống rỗng đến xơ xác.
Bây giờ lá... rơi mất hết rồi. Hoài niệm tươi mát vẫn còn đó. Hằng ngày nằm lì trên giường hàng chục tiếng đồng hồ ngó lên trần nhà, chớp đôi mắt hàng nghìn lần, chẳng thể nào nhớ, đếm chính xác được là bao.
Một dòng động lực không rõ ngọn ngành từ nơi nào. Chợt lại thôi thúc nàng bật dậy khỏi giường. Lao ra khỏi nhà như một người điên, chạy cắm đi vào các nẻo đường hẻo lánh. Gần như trong mớ cảm xúc cả hai mươi mấy năm nàng sống, chả ai có thể hiểu được nàng.
Ai cũng đều bảo nàng thuộc dạng con người bí ẩn, kỳ lạ đến khó hiểu. Khiến cho người ta tò mò muốn đến khám phá, chinh phục. Nhưng thật đáng buồn, mọi người hầu như ai cũng đều bỏ cuộc chỉ mới 1/4 cuộc chơi. Vì tâm tính của nàng thật sự rất quái dị, kỳ lạ. Hình dung chính xác con người nàng là như vậy.
Khi nàng cười như một thiên thần dưới nắng xuân chói rực, hàm răng trắng tắp, đôi răng thỏ to to ngộ nghĩnh đáng yêu, thanh thuần tươi sáng biết mấy. Khi khác lại lạnh lùng, ánh mắt luôn mang vẻ quỷ dị của bầu trời đêm không sao, khiến người ta rờn rợn như đang ở bên một linh hồn cõi u.
Lúc lại êm ái, nhẹ nhàng ôn hòa đến xao xuyến, còn hàng tỉ thứ kỳ quái được ẩn giấu trong nàng chỉ chờ cảm xúc, hoàn cảnh sẽ lộ ra thôi... Giống như một con người đa nhân cách... Nàng cũng thường bảo mình như thế... Nhưng... chả ai tin.
Đã có đôi lúc chẳng tìm thấy ai có thể soi sáng cõi lòng mình trong đêm tối, nàng đã thầm nghĩ đến việc biến mất khỏi thế giới này. Bỏ lại đi tất cả, cho thanh thản nhẹ lòng.
Nhưng đắng quá. Lúc nàng định đi thì người đó lại đến.
Dừng chân, thở hổn hển cơ tim hoạt động như sắp chết đến nơi, Im Nayeon chỉ biết thở và thở, dường như nỗi mệt mỏi nàng... không cảm nhận được.. thì phải.
Đứng trước rừng lá phong trải đầy, lá phong màu đỏ sẫm đậm có, màu vàng giống màu chanh còn tươi cũng có hay vàng đến khô héo, nhẹ đến một cơn gió thổi đến liền bay là xà đi theo. Tất cả đều trải đầy trên mặt đất, nằm sấp lớp lên nhau. Hàng ghế bằng sắt cũ kỹ được đặt phía trước bồn cây, có vài thanh đã sờn phai màu.
Cảm xúc chợt trực trào ùa về, thời gian như đang di chuyển với tốc độ sấm chớp, quay ngược về lại... ngày hôm ấy. Một đôi mắt ấm nóng, nụ cười nhàn nhạt, xinh đẹp, khí chất đến lạ. Nhưng chẳng kém trầm tĩnh dần dần, hiện lên...
BẠN ĐANG ĐỌC
[Series] Our Story - Minayeon,...
FanficPairings: Minayeon, SaTzu, JungMo, DubChaeng, and Jihyo trưởng trại FA :)))) (Đa phần là Minayeon) Status : Tùy hứng... Disclaimer: Họ không thuộc về tôi, họ là của nhau. Summary: " Nơi chất chứa những tâm tư, suy tưởng và từng câu chữ non dại t...