Chương 2: Thầm mến (2)

5.4K 123 0
                                    

Lúc Tạ Nhã Kỳ trở lại thành phố W đã là bảy giờ tối. Em trai cô Tạ Nhã Tĩnh đã chờ cô ở bãi đậu xe. Thấy cô đi ra, mặt cậu có vẻ rất không vui nhận hành lí của cô. "Này, chị không có việc gì hay sao mà tự nhiên chạy đến thành phố H làm gì? Ăn no rỗi việc chạy đến đó hả?"

Tạ Nhã Tĩnh là em trai ruột của Tạ Nhã Kỳ, bởi vì cậu đến thế giới này trễ hơn cô bốn mươi phút cho nên chỉ có thể chịu thiệt làm em trai. Trong lòng Tạ Nhã Tĩnh bực mình không phục. Hai người đánh nhau từ nhỏ đến bây giờ, khi còn bé ngày nào cậu cũng bị Tạ Nhã Kỳ đè xuống đất mà đánh đến sưng mặt sưng mày. Nhưng sau khi lớn lên, bởi vì vóc người dần cao lên, sức mạnh cũng lớn hơn ngày trước nên cậu mới có thể tránh được đòn hiểm.

"Đi gặp bạn cũ." Tạ Nhã Kỳ đi bên cạnh Tạ Nhã Tĩnh, hừ đáp.

"Mới tí tuổi đầu đã bày đặt bỏ trốn, mẹ mà biết thì đánh chết chị luôn đó". Tạ Nhã Tĩnh lạnh lùng nói: "Em đã thăm dò tin tức cho chị từ lâu rồi kìa, Hà Thích người ta chẳng có ý gì với chị đâu, chi jđừng tự chuốc nhục".

Tạ Nhã Kỳ rầu rĩ không nói gì, cô nhớ lại trước đây có lẽ mình bị tà ma xâm chiếm mới làm chuyện như thế được.

"Rốt cuộc chị thích cậu ấy cái gì? Đẹp trai đấy nhưng tính tình tệ lắm". Tạ Nhã Tĩnh hừ một tiếng: "Năm ấy lớp mười hai, cậu ta còn đánh cho Phương lão đại trường mình vào bệnh viện đó thôi, Phương lão đại mà cũng dám đánh đó".

"Tên họ Phương kia muốn ăn đòn thế mà, bị người ta đánh cũng đáng".

"Cậu ta còn phong lưu lắm nữa, trước kia học mười một chị không nhớ hoa khôi trường còn nhảy lầu vì cậu ấy à?"

"Cái này là tin đồn thôi".

"Chà chà, xem chị kìa, em nói cậu ta thế là không chịu được à?" Tạ Nhã Tĩnh bắt một chiếc taxi, tiếp tục dạy dỗ: "Con gái thì phải rụt rè một tí, chị chạy tới đó làm gì? Bị người ta đuổi về, còn bắt em nửa đêm canh ba phải tới đón chị nữa".

"Tạ Nhã Tĩnh, em được rồi đó, đừng chọc chị nữa".

Có lẽ từ nhỏ cậu đã bị Tạ Nhã Kỳ ức hiếp quen rồi, Nhã Tĩnh không dám trêu cô nữa. Chị của cậu còn trẻ như thế mà đã bước vào thời kì mãn kinh rồi.

Nhà của họ theo đuổi chính sách con trai nuôi cực khổ, con gái như nhà giàu, ai ai cũng chiều chuộng chị ấy, cái tính cách này cũng là vì được chiều chuộng sinh hư, làm một người em trai như cậu ngay từ lúc nhỏ có gì ăn cũng phải nhường chị ấy rồi.

"Tiểu Tĩnh".

"Gọi em cái gì?"

Tạ Nhã Tĩnh hừ một tiếng, không phải mới nói mình đừng chọc à?

"Chị không thích anh ấy, chị chỉ muốn đi gặp anh ấy một chút thôi".

"Đừng lên cơn nữa, thích thì thích, còn giấu giếm em làm gì, sợ em kể cho mẹ nghe chị trưởng thành sớm hả. Nói chị nghe, bí mật của chị em biết hết đó, ngày hôm qua máy tính em mang đi sửa, em dùng cái của chị, cái nên nhìn không nên nhìn gì em cũng thấy hết rồi".

Cậu còn chưa nói hết, Tạ Nhã Kỳ đã máu nóng dâng trào, bép một cái thật mạnh lên đùi cậu, tiếng vang lanh lảnh: "Đồ khốn nạn".

Chua Ngọt - Cửu CửuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ