Chương 7: Danh nghĩa (2)

3.2K 73 2
                                    

"Thực ra em cũng không thích ăn, khô lắm". Tạ Nhã Kỳ thả quả hạch đào xuống, nói bừa một câu. Lòng cô lại bắt đầu mơ màng vì câu nói vừa rồi của Hà Thích. Khi một cô gái thích một người, mỗi một câu anh nói dù có vô tình đi nữa, cô cũng giữ trong lòng rồi nghiền ngẫm một hồi.

"Để em bóc cho". Nhã Tĩnh đang ngồi nói chuyện với anh em bên cạnh nhưng cũng để tâm ở bên này một nữa. Cậu đưa tay lột vỏ hạch đào, đầu hơi nghiêng về phía trước một chút rồi vẫy vẫy tay với Tạ Nhã Kỳ.

Tạ Nhã Kỳ cũng không khách sáo nữa, cô đưa tay tới, vô tình lướt ngang qua trước ngực Hà Thích, nhận lấy hạt hạch đào Nhã Tĩnh đã bóc xong.

Một hạt, hai hạt, Nhã Tĩnh bóc rất nhanh, thỉnh thoảng tay Tạ Nhã Kỳ lại cọ tới cọ lui trước người Hà Thích, Hà Thích cũng không ngồi yên, anh đưa tay cầm đũa gõ lên mu bàn tay trắng nõn của cô một cái: "Em có phiền không đấy hả, đứng lên đổi chỗ đi".

"À". Nhã Kỳ thoáng rầu rĩ không vui, cô cũng không nghĩ nhiều, đứng lên đổi chỗ với anh. Sau khi ngồi bên cạnh Nhã Tĩnh, Nhã Tĩnh không bóc hạch đào cho cô nữa, cậu bắt chước Hà Thích, thả một hạt dẻ vào tay cô: "Ăn cái này được rồi", sau lại nhẹ giọng nói: "Em cũng không thích bóc, tìm cậu ta đi".

"Aiz". Nhã Kỳ bực bội lườm cậu một cái, vừa định cầm chai Vương Lão Cát trước mặt lên, tay Hà Thích đã vươn ra, đổi bát của hai người lại với nhau.

Đột nhiên Nhã Kỳ cảm thấy vị trí này rất tốt, Chu Thăng Thăng không ngồi cạnh cô nữa, cô cũng không cần cậu ấy chăm sóc, trong lúc vô tình nhìn thoáng qua vẻ mặt cậu ta, hình như còn có hơi thất vọng.

Năm cô gái trước mặt líu ra líu rít cực kì vui vẻ, mà một mình cô ngồi đây lại không có ý gì, chán lắm, cô ăn cũng lưng bụng rồi, không ăn thêm được nữa.

Bàn này nhiều con gái nên bát quái cũng nhiều, không biết đột nhiên nhắc đến ai, mọi người thần bí nhìn về phía Hà Thích. "Hà Thích à, cậu biết ủy viên học tập lớp chúng ta thích cậu phải không?"

Hà Thích ngẩng đầu lên, vẻ mặt khá ngạc nhiên: "Ồ? Mình không biết".

"Vốn lần này bạn ấy cũng muốn tới nhưng không có thời gian rảnh, vừa nãy bạn ấy nhắn tin tới, nói sáng ngày mốt muốn hẹn cậu đó, có thể lưu số điện thoại không?"

Tạ Nhã Kỳ không vui, yêu ma quỷ quái phương nào lại đến đây trêu chọc Hà Thích vậy, còn to gan thế nữa. Hà Thích nở nụ cười tự nhiên: "Xin lỗi, số điện thoại của mình còn chưa chuyển lại, giờ vẫn dùng số của chú mình. Lúc nào đổi được mình sẽ nói Nhã Tĩnh đưa cho mọi người".

Nhã Tĩnh cũng nói tiếp: "Được".

Ăn cơm xong cũng muộn, ngoài trời cực kì lạnh, gió lướt qua như lưỡi dao cứa lên mặt mình. Vừa ra ngoài mọi người đã xuýt xoa kêu lạnh, mấy cô gái muốn đi về trước, mà bọn con trai lại đề nghị đi KTV hát hò uống rượu. Nhã Tĩnh gọi Hà Thích lại: "Hà Thích này, cậu đưa Nhã Kỳ về trước nhé, mẹ mình nói đưa chị ấy về sớm".

Thực ra Nhã Kỳ cũng chưa muốn về, nhưng Hà Thích đã lấy chìa khóa xe trong túi tiền, nghiêng đầu nhìn cô một chút rồi nói: "Đi thôi".

Chua Ngọt - Cửu CửuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ