#Chương 40 -- Có em thật tốt

3.7K 200 12
                                    

40.
Editor: chị Moon Canmillia yêu dấuuuuuu

Trong thư phòng của Phác Xán Liệt có một mặt là cửa kính Pháp (*) cực lớn, mở cửa ra là hòn non bộ và núi giả  bên ngoài sân.
(*) hình ảnh cập nhật cuối chương

Trời mùa đông lạnh lẽo, không có lấy một tia nắng. Vì vậy mấy ngày này sau khi dùng xong cơm trưa, Bạch Hiền rất thích đọc sách.

Lấy một quyển sách từ trên giá sách rực rỡ đủ loại, Bạch Hiền thong thả đi đến cái ghế dựa bên cửa sổ mà nằm xuống. Lấy tấm chăn nhung đỏ mà Phác Xán Liệt chuẩn bị cho mình đắp lên hai đầu gối, từ từ mở bìa sách ra đọc.

Khi Biện Giáng Sơn còn sống rất thích đọc sách, cũng rất thích sưu tầm chúng. Trước kia trên giá sách trong thư phòng không biết từ đâu xuất hiện những bộ sách không còn xuất bản nữa. Biện lão ngày thường đều rất yêu quý chúng.

Sau khi ông nội qua đời, phần lớn những quyển sách này đều được Bạch Hiền đưa vào thư viện cất kỹ. Chỉ để lại vài quyển mà khi còn sống Biện Giáng Sơn thường đọc.

Biện Bạch Hiền xoa xoa tờ giấy phiếm cũ trong tay, khóe miệng mỉm cười. Trong đầu phảng phất hiện lên bộ dáng ông nội khi còn sống, đeo kính lão cẩn thận đọc.

Thực tế, Biện Bạch Hiền cũng từng thường xuyên giống như bây giờ an tĩnh đọc sách. Khi đó, quản gia còn chuẩn bị một chén trà, một phần điểm tâm chiều cho cậu. Vì gần như mỗi lần Bạch Hiền đọc sách đều là buổi chiều.

Cũng không phải những cuốn sách này có gì hay, chỉ là ông nội thường nói với cậu, đọc sách có thể tĩnh tâm. Dù cho lúc đó tâm tình có nóng nảy đến thế nào đi nữa, chỉ cần một cuốn sách hợp ý, thì có thể rất nhanh liền an định lại.

Năm tháng dài yên lặng, sống lặng lẽ cô độc dường như trở thành một loại thói quen.

Đọc sách một mặt là để tu thân dưỡng tính. Từ một mặt khác mà nói, chẳng phải là để đếm những năm tháng tịch mịch của Biện Bạch Hiền hay sao.

Mười tám năm cuộc đời của Biện Bạch Hiền cũng không có gì được gọi là đặc biệt. Nhưng kể từ khi gặp được Phác Xán Liệt, thế giới vốn đơn điệu của cậu dường như lập tức trở nên đặc sắc.

Trong lòng có mong đợi, có khát vọng, có dục niệm. Cậu cũng không có thời gian nhớ lại phần trống không và cô độc đã từng có kia.

Từ khoảnh khắc người nam nhân Phác Xán Liệt ấy vô tình bước vào cuộc sống đơn độc này, Biện Bạch Hiền lúc đó mới nhận ra, thế giới của cậu cũng có thể sáng sủa và ấm áp đến như vậy.

Ban đêm, Phác Xác Liệt tan việc về nhà.

Gần đây công ty bận rộn cho đại hạng mục của khóa quốc (*), Phác Xán Liệt lúc này được các buổi tiệc từ thiện trong thương giới mời, mỗi ngày đúng giờ về nhà đã là kết quả hắn đem công việc của hai ngày dồn vào một mà thành.

Sau khi hai người ăn cơm tối xong, Bạch Hiền giống như thường ngày dọn chén đũa, còn Phác Xán Liệt thì đi lên lầu tắm.

Không gian yên tĩnh khiến Phác Xán Liệt cảm thấy áy náy với Bạch Hiền. Kể từ hôm sinh nhật hắn, hắn vẫn luôn bận rộn. Cho dù đã cố hết sức về nhà ăn cơm tối cùng Bạch Hiền, nhưng thể lực tiêu hao quá độ thường khiến hắn gần như vừa vào giường là ngủ thiếp đi.

[ChanBaek] Rõ Ràng Tôi Yêu Em Như Vậy 《明明我是如此爱你》Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ