19.
Sau khi ăn sáng, Phác Xán Liệt đến công ty, không quên nói với Biện Bạch Hiền mình sẽ về sớm. Độ Khánh Thù sau đó cũng đến Phác gia.
Nhìn thấy Biện Bạch Hiền vẫn bình an, Độ Khánh Thù mới thực sự hài lòng thở phào, nặng nề giống như mới vừa trải qua một cơn bão lớn. Cau mày :
"Này! Cậu có biết tối hôm qua tôi lo lắng cho cậu nhiều thế nào không hả?"
"Lần sau không cho phép chạy lung tung nữa!"
Biện Bạch Hiền biết chắc chắn Độ Khánh Thù sẽ lại tiếp tục mắng mình, đành nhượng bộ cụp mắt xuống. Thân thiết với nhau bao năm, cậu biết miệng lưỡi của Khánh Thù là vô cùng sắc bén.
Độ Khánh Thù nhìn Biện Bạch Hiền xịu mặt xin tha thứ, đảo mắt cười trộm, nhưng lại kéo tay Bạch Hiền, xoa xoa và hỏi:
"Phác Xán Liệt đêm qua không có gây khó khăn cho cậu chứ? Anh ta đêm qua thực sự rất lo lắng ..." Nghe lời nói lo lắng của Phác Xán Liệt trên điện thoại, Độ Khánh Thù cũng lo lắng rằng hắn sau khi tìm thấy Biện Bạch Hiền thì sẽ mắng cậu.
Biện Bạch Hiền ngạc nhiên nghĩ, cậu đã nghĩ Phác Xán Liệt đã đi ra ngoài tìm cậu, nhưng sáng nay khi cậu xin lỗi, hắn không trả lời, cũng không tức giận. Ban đầu vốn nghĩ, bản thân lại mộng tưởng rồi, nhưng bây giờ nghe chính miệng Độ Khánh Thù nói vậy, Biện Bạch Hiền lại ngạc nhiên thêm lần nữa.
Độ Khánh Thù ngồi thầm lắc đầu, nhưng tâm trí của cậu gợn sóng, cậu cảm thấy có cái gì đó gọi là "niềm vui" và "hạnh phúc" đang chậm chậm men lên trong trái tim cậu. Đứa trẻ này, ai, cuối cùng cũng có thể yên tâm được rồi.
Độ Khánh Thù lái xe đưa Biện Bạch Hiền đến trung tâm mua sắm. Gần đây, thời tiết bắt đầu trở lạnh, mặc dù chắc chắn Phác Xán Liệt không có ngược đãi Biện Bạch Hiền, vẫn sắm đồ mùa đông cho cậu, nhưng Độ Khánh Thù vẫn muốn mua thêm một số đồ mới cho Bạch Hiền.
Hơn nữa, Biện Bạch Hiền hiếm khi ra ngoài, càng không thích đến những nơi đông người như trung tâm mua sắm này. Sau cái chết của Biện lão, Bạch Hiền luôn đau lòng, cần phải tìm cách cho Bạch Hiền khuây khỏa.
Hòa nhập vào dòng người trong trung tâm mua sắm, Biện Bạch Hiền vô thức bất an nắm chặt tay Độ Khánh Thù. Vào những nơi đông người, Biện Bạch Hiền luôn cảm thấy mấy người xung quanh cứ càng lúc càng đông dán ánh mắt vào người cậu, cậu cứ cúi đầu lui tới tránh ánh mắt của người khác.
Độ Khánh Thù nhận thấy Biện Bạch Hiền bên cạnh đang sợ hãi, dịu dàng vỗ vỗ tay cậu, sau đó kéo cậu vào một cửa hàng bán áo quần mùa đông.
Biện Bạch Hiền thực sự là một người nam nhân rất dễ nuôi, yêu cầu rất thấp. Thường chỉ cần những thứ cơ bản cho cuộc sống, không muốn người khác phải lo lắng cho bản thân mình, ai mua gì, dùng nấy. Vì vậy, đột ngột tự mình phải lựa đồ, đứng trước dãy quần áo cứ di di mũi chân không yên.
Độ Khánh Thù là khách hàng quen của cửa hàng này, nãy giờ đã chọn được đến năm sáu bộ quần áo, cau cau mày, đặt trước người Biện Bạch Hiền, ước chừng ướm thử, đẩy Biện Bạch Hiền vào phòng thử đồ. Đợi cho Biện Bạch Hiền mặc xong năm bộ quần áo, lần lượt đi ra, Khánh Thù mới thỏa mãn gật đầu.
BẠN ĐANG ĐỌC
[ChanBaek] Rõ Ràng Tôi Yêu Em Như Vậy 《明明我是如此爱你》
Fanfic《明明我是如此爱你》- RÕ RÀNG TÔI YÊU EM NHƯ VẬY Author : 今天菠萝有点贤 Editor : hingockhanh + (Moon) Canmilia Rating : Ngược, HE. Main : ChanBaek, KaiSoo (phụ) Trạng thái : 56 chương Bản gốc : Hoàn Bản edit : HOÀN RỒI NHA MN HUHU EDIT CHƯA ĐƯỢC SỰ ĐỒNG Ý CỦA TÁC...