Chương 5: Miền vĩ cầm

330 11 1
                                    

Sherlock chạy hết tốc lực từ khu East End về, cậu chạy như thể cố thoát khỏi mọi thù hằn trên thế giới, khỏi những cung cách tàn bạo mà con người đối xử với nhau, khỏi bất cứ kẻ nào đã sát hại người phụ nữ kia.

Tối đó nằm trên giường cậu không tài nào ngủ được. Cậu cứ nghĩ mãi về cảnh tượng đã trông thấy trong con hẻm: lối đi tăm tối, những con quạ đang mổ như thể có kẻo nào đã đứng ở đó, trong màn sương mù, quan sát nhất cử nhất động của cậu.

Bây giờ thì cậu lại thấy xấu hổ. Tại sao cậu lại sợ đến thế? Liệu cậu có đủ can đảm chiến đấu với ma quỷ nếu cậu có thể giúp đỡ người ta? Liệu cậu có thể làm điều gì đó hay không? Cậu chỉ là một thằng bé. Nhưng nếu như anh chàng người Ả rập không làm chuyện đó thì sao? Nếu như người ta sắp treo cổ một người vô tội thì sao? Nếu như một kẻ nào đó sắp thoát thân với một thành tích còn bất hảo hơn những cuộc ẩu đả trong sân trường... một vụ án mạng chẳng hạn?

Sẽ chẳng có ai làm gì cả. Sáng hôm đó Sherlock thức dậy với hai mắt thâm quầng. Lẽ ra mẹ cậu đã trông thấy, nhưng bà đi sớm vì có ba buổi dạy hát: một ở Belgravia, hai ở Mayfair. Bố cậu cũng phải đi sớm. Mỗi sáng ông đi bộ năm dặm đến Cung Pha lê, tối lại đi bộ trở về. Cậu ngồi bên chiếc bàn nhỏ, thẫn thờ nhìn trong khi ông ăn sáng với một tô cháo và một tách trà nóng. Ông đang đeo kính, chiếc áo khoác đen cũ sờn đã được bà Rose giặt sạch sẽ hết mức, bộ râu đen của ông được cắt tỉa gọn gàng.

Khi về nhà muộn đêm hôm qua, Sherlock đã thú thật với bố mẹ là mình đã đi lại vào khu trung tâm Luân Đôn (mặc dù không nói là cậu đã đi đâu sau đó). Cậu đã xin được nghỉ học thêm một ngày nữa, và hứa sau đó sẽ đến trường hàng ngày.

- Con chào bố. - Cậu bé nói. Cậu nhìn vào trong chiếc gương nhỏ của họ để chắc chắn mái tóc của mình vào đúng nếp.

Ông Wilber đáp lại, không buồn ngẩng đầu lên:

- Ừ, Sherlock. Ngủ ngon không con?

- Có ạ. Con cám ơn bố. - Cậu ngồi xuống.

- Bố cảm thấy con có điều gì thắc mắc.

Bố cậu là như thế. Ông như có giác quan thứ sau trong mọi việc.

- Bố còn nhớ bố con mình đã trò chuyện về lũ quạ ngày hôm qua không ạ?

- Còn - Ông Wilber tập trung cái nhìn vào cậu con trai - Bố còn nhớ.

- Bố đã nói là chúng rất khôn. - Cậu bé nói, hơi chồm người tới trước.

- Đương nhiên rồi.

- Rằng chúng là loài ăn xác thối.

- Không may là như thế. Chỉ tổ làm cho người ta có định kiến về chúng.

- Rằng chúng có khả năng nhận diện con người. Còn gì nữa không ạ?

Ông Wilber cất cái tô lên kệ. Đầu óc ông bắt đầu nghĩ tới công việc của ngày hôm nay.

- Ý con là thế nào?

- Chúng còn có khả năng khác thường nào nữa không ạ?

[Full] Sherlock Holmes Thời Niên Thiếu: Mắt Quạ Tinh Tường - Quyển 1Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ