Chương 13: Nhìn thấy quỷ

210 7 1
                                    

Sherlock sẽ không giải thích gì thêm cho tới khi cả hai đã trở về phố Montague. Cậu có vẻ hoảng sợ. Cậu nhìn thẳng trước mặt như thể đang trông thấy kẻ sát nhân lộ ra trên nóc của một tòa nhà, quan sát bằng con mắt của quạ.

Irene đi trước cậu khoảng một chục mét, thỉnh thoảng lại liếc nhìn ra phía sau để chắc chắn là Sherlock vẫn đang đi theo. Hai đứa đi từ nhà thờ Saint Paul, qua khu trung tâm Luân Đôn náo nhiệt về khu phố yên tĩnh của cô. Sherlock dừng lại cách đó một quãng xa, trong lúc cô bước qua cánh cổng bằng sắt uốn và leo lên các bậc đá đến cửa trước ngôi nhà. Nếu nó không khóa tức là bố cô đang ở nhà.

Cô thử đẩy cửa. Nó bị khóa. Thò tay vào túi xách tìm chìa khóa, cô dõi mắt xuống phố về phía Sherlock ra hiệu. Vài phút sau hai đứa đã ngồi chễm chệ trên chiếc trường kỉ trong căn phòng khách nhỏ ở tầng trệt, cùng với John Stuart Mill nằm duỗi người bên cạnh. Irene ngồi cạnh khung cửa sổ lớn để có thể quan sát cả hai phía của con phố. Sherlock thì giấu mình khỏi tầm nhìn từ bên ngoài nhờ tấm màn cửa màu đỏ thắm.

Ông Andrew Doyle sắp sửa về. Nhưng Irene tò mò muốn được nghe kể ngay bây giờ.

Vừa ngồi xuống là Sherlock nói luôn:

- Điều đầu tiên tớ nhận ra khi đến nơi là độ lớn của vệt máu... nó cho thấy kẻ sát nhân có thể đã biết nạn nhân, bởi vì đó không phải là kiểu giết nhanh chuồn gọn của một tên cướp. Đó là một vụ án mạng vì tình tàn nhẫn.

Irene điều chỉnh tư thế ngồi và thu xếp vạt váy dài bằng len dạ trên chiếc trường kỉ bọc da. Tự cô muốn trốn khỏi sự kiểm soát chặt chẽ trong nhà và cùng cậu bé đi tìm công lí. Nhưng giờ thì cô bắt đầu phải đối diện sự thực nghiệt ngã của toàn bộ vụ việc.

Sherlock ngưng nói. Tâm trí cậu lại phiêu du đi chỗ khác, cố gắng hình dung ra tên sát nhân. Irene lôi cậu quay lại.

- Nhưng làm sao cậu biết lũ quạ đã chứng kiến vụ việc? Rất có thể sáng hôm sau, khi mặt trời chiếu vào trong hẻm, chúng tình cờ bay ngang qua và nhận thấy một phần của con mắt cùng chiếc xuyến lấp lánh trên mặt đất. Hay biết đâu chúng đã ở đó vào đêm hôm xảy ra vụ việc, hoặc gần đó, nhưng chỉ nghe thấy tiếng hét của người phụ nữ, hoặc nhận thấy người phụ nữ ở đó, cùng những món đồ lấp lánh nằm lăn lóc trên mặt đất cách cô ta không xa? Lũ quạ kinh hoàng bay mất, để rồi cứ tiếp tục quay lại tìm kiếm món đồ bởi vì chưa kịp lấy thì đã bị đánh động mỗi khi có người xuất hiện. Không thể biết được chúng đã nhìn thấy những gì. Không thể nào. Cậu phải ở đó mới nói được.

- Tớ biết chúng đã thấy gì. – Sherlock thì thầm, đan những ngón tay trắng dài vào nhau và siết lại thật chặt.

- Làm sao cậu biết được? – Cô gặng hỏi.

- Có một con quạ đậu trên một tòa nhà khi tớ đến đó. Tớ đã quan sát nó. Nó làm ba việc. Nó kiểm tra đống đá, nơi tớ đã tìm thấy con mắt thủy tinh, rồi nó đi lên đi xuống dọc theo lối đi, và đi loanh quanh ngẫu nhiên tại vị trí nằm đối diện với vết máu trong hẻm. – Sherlock hé đầu qua tấm màn cửa, nhìn bên ngoài, rồi nghiêng người lại gần Irene. – Con quạ không mất nhiều thời gian cho vị trí nơi từng có con mắt thủy tinh, vì nó có thể thấy con mắt đã biến mất. Thế rồi nó bắt đầu tìm kiếm một thứ gì khác... thứ gì đó làm nó quan tâm, thứ gì đó lấp lánh. Việc nó tìm kiếm gần chỗ tớ tìm thấy chiếc xuyến chính là dấu hiệu cho biết nó đã chứng kiến vụ giết người... Nó biết chiếc xuyến đã bị bung ra trong lúc giằng co.

[Full] Sherlock Holmes Thời Niên Thiếu: Mắt Quạ Tinh Tường - Quyển 1Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ