Chương 11: Ăn trộm nhà mình

218 8 1
                                    

Đêm hôm sau, khi Sherlock thức dậy, cậu đã sẵn sàng để đi ăn trộm chính trong nhà mình. Cả ngày Irene lo ăn lo uống cho cậu, đồng thời xua người giúp việc và cô gia sư tránh xa các cửa sổ ở mặt hậu của ngôi nhà. Cậu tưởng sẽ gặp lại cô trong vài phút nữa, nhưng khi ra đến ngoài đường, Sherlock chẳng thấy Irene đâu. Cô hiểu cậu phải làm chuyện này một mình.

Kéo sụp chiếc mũ xuống trán, Sherlock lên đường nhằm hướng nam thẳng tiến. Đôi mắt bôi than đen hé nhìn qua vành mũ. Trên đường đi, cậu thử thay đổi điệu bộ. Bây giờ cậu đã là dân đường phố. Giáo chủ đã nói đúng về mẹ cậu. Vốn đam mê sân khấu nhạc kịch, bà rất thích trò chuyện về nghệ thuật nhập vai.

"Con cần phải hóa thân vào nhân vật khi trình diễn. Khán giả phải tin rằng con là một người khác."

Cảnh sát cần phải bị thuyết phục rằng Sherlock là một đứa lang thang. Cậu đi chậm rãi hơn, với những bước ngắn hơn, giống như hình dung về một người không biết phải đi về đâu.

Đã hơn một tuần trôi qua kể từ lần sau cùng cậu đến quảng trường Trafalgar. Cậu cực kì mong muốn được thong dong dạo bước dọc theo phố Oxford để đến quảng trường, nhưng những ngày ấy đã qua rồi. Nếu các cảnh sát nắm được thói quen của cậu, chắc chắn họ biết những địa điểm cậu thường lui tới. Bọn họ vẫn thường sử dụng các thám tử mặc thường phục. Cậu đi thẳng đến dòng sông rồi băng qua cầu Waterloo thay vì cây cầu Blackfriars như bình thường. Chẳng bao lâu sau cậu đã về đến khu Southwark.

Sherlock chọn những con phố nhỏ, cảnh giác băng qua các xóm ổ chuột, sẵn sàng đánh nhau vì sinh mạng của mình ở trong khu Xưởng Đúc tiền kế cận. Nhưng đêm nay là một đêm mùa xuân lạnh lẽo khác thường, cơn mưa bụi hòa trong làn sương mù thật khó chịu khiến cho ít có cư dân nào bén mảng ra ngoài. Tim Sherlock đập mạnh khi cậu về đến con phố gần nhà. Cậu đứng trong bóng tối, nép vào cửa ngôi nhà. Có vẻ như cậu không bị theo dõi.

Nhưng lúc này có hai người đang từ phía xa đi lại gần cậu. Thoạt tiên cơn mưa khiến cậu nhìn không tỏ, nhưng chẳng mấy chốc Sherlock nhận ra đó là hai thằng nhóc ăn vận phong phanh trong chiếc áo sơ mi và quần dài cùng với cái mũ đã ướt sũng. Cậu quan sát chúng, rồi nấp vào sau một đống củi mục bên vệ đường trước khi bị hai thằng kia để ý. Sherlock tự hỏi hai đứa đó làm trò gì ngoài đường vào giờ này. Chúng nhìn quanh quất, dò xét các ngóc ngách như thể đang tìm kiếm thứ gì đó.

- Tao bảo này, cảnh sát đang treo giá nó năm bảng Anh đấy. – Một thằng lên tiếng.

Sherlock vẫn coi khinh thằng Crippen này. Nó là con trai của một người hốt rác, và vẫn hay chế nhạo về nguồn gốc của cậu. Thằng nhóc đần động còn lại là con của một thương lái đường sông. Nó chỉ là một đứa a dua.

- Trời đất ơi, năm bảng! – Nó thốt lên – Vì nó tao sẵn sàng nhảy vào lửa, chứ đừng nói tới chuyện bắt thằng Sherlock Holmes.

Hai thằng đang ở rất gần. Sherlock sờ thấy một hòn sỏi dưới chân. Cậu nhặt nó lên và ném qua phía bên kia đường. Lập tức hai thằng kia băng qua đường để dò xét. Sherlock đứng dậy, nhanh nhẹn vòng qua góc đường để vào phố nhà mình và lánh xa hai đứa kia.

[Full] Sherlock Holmes Thời Niên Thiếu: Mắt Quạ Tinh Tường - Quyển 1Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ