Sherlock chỉ tỉnh dậy khi mặt trời đã lên cao. Ngay cả khi ấy, cậu cũng phải mất một lúc mới hoàn hồn. Mình mẩy lạnh buốt và đau ê ẩm, cậu chậm rãi nâng đầu lên, đưa tay vuốt tóc, rồi nhìn xuôi theo bộ quần áo tồi tàn xuống đến đôi ủng và nhìn ra cửa cái cũi chó.
Hai con mắt đang quan sát cậu! Cậu cố gắng nhỏm dậy và đụng đầu vào nóc cũi.
- Sherlock!
Irene.
- Cậu thành công rồi à? Cậu đến đây được sao? Đến nhà tớ? – Cô bé hỏi chuyện như thể đang nhìn vào một con ma.
Nhưng chính con ma mới là đứa sợ hãi hơn.
- L... àm sao cậu biết tớ ở đây? – Cậu hỏi, giọng run rẩy. – Có ai ở nhà không? – Đôi mắt cậu liếc nhanh qua cửa cũi, dò xét khoảng sân sau và ngước lên nhìn cửa sổ các tầng.
- Không. Bố tớ đã đi rồi. Nhà tớ không có người làm. Bố tớ không tin tưởng họ. Bố con tớ làm phần lớn việc nhà. Bố thuê một người giúp việc đa năng đến làm vài giờ mỗi ngày. Cô ấy đã đến và đã về rồi. Còn cô gia sư của tớ hôm nay nghỉ. Lúc nhìn ra ngoài này tớ trông thấy một chiếc ủng lòi ra. – Irene ngừng lời, mắt nhìn Sherlock chăm chú. – Tớ đã giúp cậu vượt ngục!
- Trong một thoáng tưởng như cô sắp đứng dậy và bỏ chạy. – Cậu đã hứa với tớ một chuyện. Cậu đã cam đoan cậu là... - cô bé đỏ mặt và lại ngập ngừng - ... người tốt. - Rồi cô cảm thấy thoải mái hơn. – Tớ không nghĩ mọi chuyện lại suôn sẻ thế này. Ý tớ là...
- Tớ là người tốt. – Sherlock nói, chăm chú nhìn Irene. – Tớ xin cam đoan. Tớ không phải là tội phạm.
- Nhưng cậu không thể ở đây được, phải không?
- Có thể được, nếu cậu giúp tớ.
- Ơ... cậu sẽ cần thức ăn... và quần áo khô.
Như bình thường thì Sherlock sẽ rất thất vọng về trang phục của mình. Nhưng lần này thì chúng không còn quan trọng nữa.
- Chúng ta cần phải biết điều gì đã thực sự xảy ra với người phụ nữ đó.
- Chúng ta? Tức là cậu và... tớ á?
- Nếu không thì tớ sẽ gặp rắc rối to... và Mohammad sẽ bị treo cổ. Anh ấy chỉ còn chưa đầy hai tuần.
Cô bé suy nghĩ trong một giây rồi nói:
- Vào nhà thôi.
***
Sherlock bắt gặp con chó ngay sau cánh cửa hậu.
Cậu chàng John Stuart Mill độc nhất vô nhị.
Nó là một con corgi* nhỏ tròn lẳn, lông hai màu nâu và trắng, đã qua tuổi trưởng thành, với những cái chân ngắn mập mạp, cặp tai vểnh tức cười và lớp lông dày ở phần ức cũng như giữa hai bộ phận thính giác đáng kinh ngạc kia. Rõ ràng nó cũng có một vấn đề về đường ruột. Đúng lúc Sherlock Holmes bước vào nhà, từ phía cuối cơ thể mập ú của con thú chậm chạp và ù lì ấy phát ra một tiếng xì rất mất vệ sinh. Đầu kia của cơ thể nó níu chặt lấy ống quần cậu bé và cương quyết không nhả ra.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Full] Sherlock Holmes Thời Niên Thiếu: Mắt Quạ Tinh Tường - Quyển 1
Teen FictionBạn có bao giờ tò mò đến quá khứ của Sherlock Holmes hay chưa? Tác phẩm gồm 6 quyển do Shane Peacock sáng tác sẽ cho bạn thấy rõ quá trình trưởng thành của Sherlock Holmes và những vụ án đầy hóc búa mà nhà thám tử tài ba đã phá được ngay từ nhỏ. Quy...