chương 20: tiếu ngạo giang hồ công lược (3)

1.3K 61 0
                                    

  Vị này là nữ chính đại danh đỉnh đỉnh của Tiếu ngạo giang hồ Nhậm Doanh Doanh, chẳng biết lúc nào nàng đã đi theo phía sau hai người Lâm Bình Chi và Bách Hợp, chuyện hai người vừa mới nói không biết nàng ta đã nghe được bao nhiêu. Trong mắt Lâm Bình Chi lộ ra vẻ âm tàn, nhưng trong miệng lại nhỏ giọng nói: "Nhậm cô nương một đường đi theo phía sau, là có điều gì muốn chỉ giáo tại hạ sao?"

"Chỉ giáo thì không phải dám nhận, chẳng qua Nhạc cô nương là thê tử của ngươi, lại vì cứu ngươi bị thương, sao ngươi lại bạc đãi nàng ấy như thế. . . .? " Hiện tại động tĩnh của mình đã bị người ta phát hiện, Nhậm Doanh Doanh cũng không có ý giấu diếm nữa, ngược lại chân thành đi ra: "Nếu ngươi đã không có ý với Nhạc cô nương, tại sao ban đầu lại cưới nàng, làm lỡ chung thân của nàng ấy?"

Mắt của Lâm Bình Chi lộ ra sát ý, cũng cười nói: "Thê tử của ta, không cần ngươi tới nhiều chuyện, chỉ sợ là phía sau ngươi có người sai sử đúng không?

Hắn nói xong lời này, Bách Hợp nhạy cảm cảm giác được trong mắt của hắn lại sinh ra sát khí , không khỏi nổi lên tức giận đối với việc Nhậm Doanh Doanh ra mặt.

Không biết cô nương này đã đi theo phía sau nghe lén bao lâu, võ công của nàng cao hơn nữa tâm tư lại bén nhạy, còn một lòng vì Lệnh Hồ Xung nên đối với tình địch Nhạc Linh San không khỏi chú ý thêm vài phần, lúc này cho dù Bách Hợp không phải là nguyên chủ, nhưng lúc nhìn thấy Nhậm Doanh Doanh bản năng của thân thể sinh ra mấy phần lúng túng .

"Ngươi đang nói bậy bạ gì đó?" Nhậm Doanh Doanh tức giận trợn mắt nhìn Lâm Bình Chi một cái, từ sau khi nàng nhìn thấy Lâm Bình Chi đã cảm thấy người này có cái gì đó không đúng, không chỉ là thủ pháp võ công, ngay cả nói chuyện diễn xuất cũng có mấy phần tương tự Đông Phương Bất Bại đã bị đám người mình đích thân giết chết, sau đó lại nhìn thấy hắn đối với mình thê tử tân hôn Nhạc Linh San nhạt nhẽo bạc tình, trong lòng đã có mấy phần hoài nghi, đáng tiếc lúc trước lại không nghe được tin tức hữu dụng gì, lúc này lại nghe thấy Lâm Bình Chi đối với Lệnh Hồ Xung ý hữu sở chỉ (lời nói hoặc hành động biểu đạt những gì ẩn sâu trong nội tâm người khác), liền thốt nói ra:

"Một mình ngươi trong lòng có quỷ, liền hoài nghi người người đều giống ngươi."

Bởi vì hôm nay Bách Hợp nhập vào thân Nhạc Linh San khi đang nhào về phía trước trong lúc biến mất, nên đem người bị thương vốn là Lâm Bình Chi đổi sang mình, lúc này hắn không hề có bộ dáng giống với nguyên tác là hai mắt bị mù cần người chiếu cố, vừa nghe thấy Nhậm Doanh Doanh nói trúng ý đồ của mình..., trong lòng giận dữ, cười lạnh đem kiếm cầm trong tay nhắm phía Nhậm Doanh Doanh.

Tình cảnh Lâm Bình Chi đại chiến đám người Dư Thương Hải, Nhậm Doanh Doanh cũng nhìn thấy, lúc này nhìn thấy hắn tức giận, trong lòng không khỏi sinh ra e sợ, Tịch Tà Kiếm Phổ này của Lâm gia quả thật có mấy phần bất thường, có mấy phần tương tự với võ công ban đầu của Đông Phương Bất Bại, nhớ đến hôm nay Lâm Bình Chi ăn mặc cùng với khẩu khí nói chuyện, không khỏi tương tự với Đông Phương Bất Bại, trong lòng lạnh run, sắc mặt liền thay đổi theo.

"Nhậm cô nương, tính tình của ta cũng không được tốt, nếu ngươi nói thêm một câu nữa, có tin ta cắt đầu lưỡi của ngươi, dùng để nhắm rượu hay không?" tiếng nói của hắn chói tai, giữa lông mày lại có mấy phần lệ khí, lúc này cười mở miệng nói chuyện mà làm cho người ta run rẫy cả người, Nhậm Doanh Doanh nhìn sát khí trong mắt, không tự chủ được nghiêng người tránh qua.

Lúc này Lâm Bình Chi mới cười một tiếng, trường kiếm trong tay vỗ một cái lên trên mông ngựa thượng, cũng không để ý Nhậm Doanh Doanh có tránh ra không, khiến nàng ăn một đám cát bụi phía sau, mang theo Bách Hợp nghênh ngang rời đi.

Đây là một hung thần, tuy nói bởi vì trí nhớ ảnh hưởng, Bách Hợp đối với Nhậm Doanh Doanh cũng không có ấn tượng đặc biệt tốt, nhưng lúc này vừa nhìn thấy nàng ấy đã không có trước mắt, mình lại cùng Lâm Bình Chi chung đụng, không khỏi hơi sợ . Trong nguyên tác Lâm Bình Chi hận Nhạc Bất Quần tận xương , hận ý của hắn thậm chí còn hơn kẻ thù lúc trước đã tàn sát cả nhà hắn, chính bởi vì như thế, hắn đối với người vợ mới cưới vào cửa là Nhạc Linh San không có thiện cảm gì, càng về sau lại càng đích thân giết chết Nhạc Linh San. 

 Bách Hợp nghĩ đến những thứ này, trong mắt không khỏi lộ ra mấy phần sợ hãi, trong đầu nàng cũng nhớ được một chút võ công mà Nhạc Linh San luyện, nhưng bởi vì trước kia Nhạc Linh San thân là con gái một của Nhạc Bất Quần, võ công cũng không thấy được lợi hại cỡ nào, hơn nữa Bách Hợp không phải là nguyên chủ, trị giá võ công của nàng lại không cao, cho dù dùng thông minh và thể lực để đổi một chút, nhưng trong lúc cấp bách tối đa cũng chỉ có thể sử dụng võ công của Nhạc Linh San được hai phần, hiện tại nàng cả người bị thương, phía sau lưng còn trúng độc, nếu Lâm Bình Chi thật muốn hạ thủ giết nàng, nàng đúng là không sức đánh trả.


"Bình đệ. . . . . ." Đằng trước tối mịt mù, Lâm Bình Chi chỉ để ý cưỡi ngựa đi theo đường hẹp quanh co, Nhạc Linh San cũng không biết hắn muốn dẫn mình đi chỗ nào, trong lòng lại càng hốt hoảng, do dự một chút vẫn kiên trì mở miệng trước.

Lâm Bình Chi không để ý nàng, đi khoản chừng hai khắc chung, dưới ánh trăng nhìn thấy cây cối đằng trước thưa thớt chút ít, mơ hồ có thể thấy một cái nhà ngôi miếu đổ nát, lúc này Lâm Bình Chi mới ôm Bách Hợp nhảy xuống ngựa, một tay ôm lấy Bách Hợp, tay còn lại dắt ngựa buộc lên cây cối ở bên ngoài, còn mình thì trực tiếp ôm nàng vào ngôi miếu đổ nát.

Ném nữ nhân trong tay xuống mặt đất không chút nào thương hương tiếc ngọc, "phịch" một tiếng, Bách Hợp ở trên mặt đất lăn hai vòng, miệng vết thương phía sau lưng không biết đụng vào cái gì, làm cho nàng đau đến suýt nữa thét chói tai, thân thể không tự chủ co quắp lại.

Trong bóng tối Lâm Bình Chi lấy ra hộp quẹt thổi sáng, rồi nhìn chung quanh một lần, chém mấy ghế dài cũ đã gãy làm thành củi đốt, nổi lên đống lửa.

Hắn không nói lời nào Bách Hợp cũng không dám lên tiếng, chỉ nhìn nửa gương mặt như ngọc kia, tuấn tú tựa như nữ nhân vậy, đôi tay thon dài đang lựa nhặt ở trong đống củi, cằm lanh lảnh, hiện ra mấy phần âm tàn.

"Ở yên nơi này." Hắn đứng dậy, nhìn thoáng qua Bách Hợp, lúc này mới cười một tiếng, lại cầm trường kiếm quay đầu đi ra ngoài. Hắn đi rồi, lúc này Bách Hợp mới thở phào nhẹ nhỏm. Trên thực tế cho dù Lâm Bình Chi không nói nàng cũng sẽ không chạy lung tung, chỗ này hết sức xa lạ, nàng mới đến, người lại bị thương nặng, dù có chạy khỏi hòa thượng cũng chạy không khỏi miếu, lấy võ công của Lâm Bình Chi muốn đuổi kịp một người bị thương như nàng thật sự quá dễ dàng, không chừng cuối cùng trốn không thoát, hơn nữa còn vô cùng có khả năng chọc giận Lâm Bình Chi, chuyện cái được không bù đắp đủ cái mất nàng mới không làm.

Cũng không biết chuyện gì xảy ra, nàng cảm giác có rất nhiều đồ mình vốn phải biết nhưng lúc này một chút cũng nhớ không ra, nếu không phải nội dung câu chuyện tưới vào đầu óc mình, sợ rằng Bách Hợp cũng sẽ quên hết toàn bộ câu chuyện mà từ nhỏ mình xem nhiều lần cho đến lớn.

Đây là kết quả của trí thông minh giảm bớt, Bách Hợp cười khổ hai tiếng, trong lòng nếm thử kết quả của thông minh thiếu mười mấy điểm xong, không khỏi cảnh giác, quyết định lần sau dù thế nào thì dạng thông minh này dù tạm thời không tăng, cũng tuyệt đối không thể giảm nữa.

Bia Đỡ Đạn Phản Công p1Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ