Chương 9

525 27 1
                                    

  Bởi vì chuyện của Đào Tinh Tinh nên không khí của đoàn phim có chút ngột ngạt, trên đường quay phim xảy ra chuyện như vậy, cho dù là Hàn Thần cũng không khống chế được cảm xúc dần dần u ám.

Liễu Y thay xong trang phục, nhìn mình trong gương, trên mặt đầy phấn trang điểm, áo lụa mỏng phiêu dật, da thịt như ẩn như hiện thì mặt liền đen lại rồi nói thầm trong lòng, mình là kỷ nữ, bây giờ là bóng tối trước khi bình minh, phải nhẫn nhịn.

Liễu Y diễn cảnh cuối cùng trong hôm nay, Hàn Thần dặn dò Liễu Y với Lục Thanh một chút, ngay sau đó phất phất tay, trầm mặc ngồi xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm ống kính.

Mỗi người vào vị trí của mình, nhiếp ảnh gia hết sức chăm chú, sau khi nghe được tiếng hô bắt đầu, Liễu Y thở dài một hơi rồi nhìn vào ống kính, đi đến bên cạnh Lục Thanh với dáng vẻ cứng ngắc rồi ngồi trong lòng Lục Thanh.

"Ngừng." Ánh mắt Hàn Thần tối tăm: "Liễu Y, cô phải phục vụ khách thế mà dáng vẻ của cô hiện giờ giống như người khác đang mắc nợ cô vậy."

Liễu Y cứng đờ, tay chân luống cuống thoát ra khỏi Lục Thanh, rồi nhìn Hàn Thần: "Đạo diễn Hàn, tôi có chút lo lắng."

"Hừ, cô không muốn diễn thì nói sớm một chút, giống như Đào Tinh Tinh, tôi cũng kiếm diễn viên khác." Hàn Thần vốn bị nén hỏa khí, lập tức bắt được Liễu Y để trút giận.

Lục Thanh liếc nhìn, cũng biết chuyện buổi trưa nên cười nhạt: "Đạo diễn Hàn, làm lại một lần thôi."

Hàn Thần hừ một tiếng, gật đầu một cái rồi nói với Liễu Y: "Lời của tôi cho tới bây giờ là chắc chắn, cô suy nghĩ cho kỹ nên diễn như thế nào, đừng lãng phí thời gian."

"Dạ, đạo diễn Hàn." Liễu Y thái độ khiêm nhường, tay nắm thành quyền, việc này không phải là ai làm cũng được, cô cũng không phải là trời sinh để làm kỹ nữ, làm sao mà diễn được chứ.

"Tốt lắm, các bộ phận chú ý, làm lại lần nữa." Sau khi Hàn Thần nhàn nhạt thoáng nhìn, ngồi xuống, khoát tay.

Liễu Y sửa sang lại y phục, mắt liếc Lục Thanh đã sớm ngồi ở trong sân, hừ hừ hai tiếng, coi như không phải trời sinh thì cũng là ngày mai sinh, cô hồi tưởng lại trong trí nhớ với mấy tập tài liệu đã từng xem qua, xem như chính mình là nhân vật trong phim mà diễn, ánh mắt bắt đầu trầm lại.

Sau tiếng hô bắt đầu , Liễu Y thả lỏng, uốn éo đong đưa mắt nhìn vào màn ảnh, từng bước đi đến bên cạnh Lục Thanh, yếu ớt khẽ dựa vào Lục Thanh, nhìn chằm chằm Lục Thanh kêu lên: "Công tử."

"Ngừng, Liễu Y, cô phải quyến rũ, không phải để cho cô làm tiết phụ mà ánh mắt lại cứng nhắc như thế, làm lại lần nữa." Hàn Thần cảnh cáo Liễu Y lần nữa bởi vì không thấy Liễu Y có tiến bộ, ngay sau đó lại nói thêm một câu: "Mặt của cô đừng có đơ ra như thế, mặc dù là sát thủ nhưng cô bây giờ đang là kỹ nữ."

Liễu Y nghe tiếng hô ngừng lập tức nhảy ra khỏi ngực của Lục Thanh, im lặng nghe Hàn Thần bắt bẻ, thầm nghĩ, chỉ diễn có ba cảnh mà không biết bị chiếm bao nhiêu tiện nghi, diễn kỹ nữ thật là khó quá .

"Liễu Y, cô có nghe hay không?" Ánh mắt Hàn Thần trầm xuống, giọng nói cao lên, liếc nhìn Liễu Y đang trầm mặc bên kia.

"Nghe được rồi đạo diễn Hàn, ông yên tâm." Liễu Y căn bản không dám nhắc tới vẻ mặt của mình, cho dù là mặt than thì cũng sẽ có cách khác để thể hiện thôi.

Cảnh quay tiếp tục được diễn lại lần nữa, trong đoàn phim không có ai dám lớn tiếng, chỉ nhỏ giọng nói, bởi vì chuyện của Đào Tinh Tinh xảy ra lúc trưa nên ai cũng biết đạo diễn Hàn đang nén giận. Hiện tại, Liễu Y lại chọc vào cho nên mọi người ngược lại có chút đồng tình với Liễu Y đang đứng trong sân. Dù sao quay phim cũng không thể lập tức một lần là cho qua, nhưng bị đạo diễn Hàn nhân cơ hội mắng thành ra như vậy thật quá xui xẻo.

Liễu Y tỉnh táo lại, trải qua hai lần thất bại, ước chừng cũng biết ranh giới cuối cùng ở nơi nào, quá tam ba bận, cố gắng một chút.

Liễu Y cúi đầu chỉnh sửa trang phục, một tay cố ý để trang phục hở ra một chút. Tiếng hô bắt đầu vang lên lần nữa, lắc lắc eo nhỏ một cách xinh đẹp đi tới trước màn ảnh, chậm rãi di chuyển qua bên cạnh Lục Thanh, che giấu tầm mắt của mình, liếc mắt một cái, mềm nhũn dựa vào trong ngực Lục Thanh, nghiêng một góc 45 độ đẹp đẽ, khẽ mở đôi môi: "Công tử."

Lục Thanh một tay cầm ly rượu, một tay không chút để ý ôm hông của Liễu Y, Liễu Y mắt thoáng qua tia giãy giụa, giùng giằng muốn một cước đem Lục Thanh đang ôm mình đạp bay đi, chỉ là bây giờ nên rút đao ra, tiêu diệt anh ta.

Ánh mắt này chính là ánh mắt mà Hàn Thần mong mỏi, hài lòng gật đầu, rồi mới nhìn vào màn hình. Đúng ánh mắt này, Hàn Thần đối với Liễu Y ấn tượng sâu hơn một chút, cùng Lục Thanh đóng chung mà có thể không một chút hoang mang đã là không tệ, bây giờ lại có thể diễn được ánh mắt đó, xem ra cô ta không phải cái gì cũng tệ.

Lục Thanh cười phong lưu, cúi đầu nhìn qua mắt của Liễu Y, cúi người khẽ ngửi, sau đó trêu trọc người đối diện, âm thanh thoải mái.

Liễu Y vẫn nghiêng đầu, thỉnh thoảng tay nhẹ nhàng đấm hai cái, nếu không cúi đầu cố làm ra vẻ e thẹn, phải nói là cho tới bây giờ, tất cả đều rất thuận lợi.

Ở giây kế tiếp, khi Lục Thanh cúi người ghé sát xuống khuôn mặt của Liễu Y, tóc gáy của Liễu Y đều dựng hết cả lên, căn bản quên là hiện tại không phải lúc tức giận liền theo phản xạ có điều kiện, mất khống chế tát lên mặt Lục Thanh một cái.

Đột nhiên tất cả đều im lặng, đoàn phim một mảnh trầm mặc, Hàn Thần cũng quên hô ngừng, trừng mắt nhìn ống kính.

Sau khi Lục Thanh đưa tay sờ lên mặt, ánh mắt tối dần, một lúc sau đưa tay nâng cằm của Liễu Y lên, khóe miệng hừ một tiếng, trực tiếp ôm lấy Liễu Y.

Lúc này, nhân viên đoàn làm phim đang có ý định dừng quay nhưng còn chưa kịp ngừng thì kinh ngạc nhìn tình huống quỷ dị đang diễn ra trong sân, thỉnh thoảng nhìn về phía đạo diễn nhưng một lúc lâu cũng không nghe tiếng hô ngừng nên nhắm mắt tiếp tục quay.

Liễu Y trừng mắt, nhìn Lục Thanh đang ôm mình khiến cô có chút mơ hồ, nội dung kịch bản đâu phải như thế này.

Nếu như theo kịch bản, trước khi cô tát anh ta thì cô phải chủ động quyến rũ, sau đó các vị công tử kia rời đi còn cô thì lôi kéo Lục Thanh lên giường, nhưng Lục Thanh cự tuyệt và muốn đi ra ngoài, sau đó nữa thì cô thấy mỹ nhân kế không có tác dụng liền trực tiếp chạy lại giết anh ta.

Nhưng bây giờ là chuyện gì xảy ra cơ chứ, diễn như thế này mà đạo diễn Hàn không kêu dừng lại, lời thoại bây giờ không thể dùng được nữa, Liễu Y nhất thời không biết làm như thế nào, tiếp tục vùi đầu trong ngực Lục Thanh hay là nhanh chóng nhảy ra, ánh mắt mơ hồ không biết.

Lục Thanh cong cong khóe miệng cười một tiếng, cùng với mấy vị công tử kia nói xong lời thoại. Sau khi nhìn bọn họ đi ra ngoài rồi đóng cửa lại, Lục Thanh cúi đầu vẻ mặt không rõ nhìn Liễu Y, lập tức ôm cô đi tới bên giường, trực tiếp bá đạo đem Liễu Y áp đảo trên giường, một tay vuốt ve khuôn mặt của Liễu Y, rồi xẹt qua giữa gáy đi đến trước ngực như ẩn như hiện, một lúc chợt lui về phía sau, đùa cợt cười một tiếng: "Lầu Tiêu Tương, đệ nhất mỹ nhân, không gì hơn cái này."

Cặp mắt Liễu Y sáng lên, có cần phải diễn như thế này không chứ, thần kinh cô run lên, nhìn Lục Thanh đang đi ra ngoài, cầm đao dưới gối lập tức nhào tới như hổ dữ, tràn đầy khí thế.

Lục Thanh động tác nhanh chóng lấy cây kiếm của mình ra cản đao, tay run run, ánh mắt phức tạp nhìn Liễu Y.

Liễu Y nhìn đao của mình bị cản lại thở phào nhẹ nhõm, cũng may mới vừa rồi cô dẫm lên mép váy nên chậm mất một nhịp, bằng không lần này lại giết nam chính lần nữa.

Tay di chuyển một cái tạo ra một trận chiến đao kiếm, động tác hai người chậm lại, cứ một tiến một lùi dựa theo mấy động tác đã sắp xếp, Liễu Y bị kiếm của Lục Thanh chặn ngay cổ, hai người bắt đầu đứng yên, sau khi nghe Lục Thanh nói xong lời thoại, tay hất lên, bóng người lập tức biến mất, lúc này tay Liễu Y mới buông lỏng, đao rơi xuống, mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm về phía cửa.

"Được rồi, tốt lắm." Hàn Thần gật đầu, ra hiệu với phụ tá: "Chuẩn bị cảnh kế tiếp."

Liễu Y có chút không tin, như vậy là được thông qua sao, hồi nãy đâu có diễn theo kịch bản chứ.

Lục Thanh đi tới bên cạnh Liễu Y, vẻ mặt mơ hồ, đưa tay sờ gò má của mình, mới vừa rồi không nghe thấy đạo diễn Hàn hô ngừng lại cho nên anh chỉ có thể tiếp tục diễn, cũng may là thông qua, nếu không bị đánh như thế này có hơi oan uổng.

"Cái tát cũng không mạnh nhưng theo kịch bản thì hình như không có cái tát này?" Lục Thanh bình tĩnh nói.

Liễu Y liếc mắt nhìn Lục Thanh, khoé miệng giật giật, nhớ tới chuyện mình làm vừa rồi, cúi đầu: "Xin lỗi, tôi mới vừa rồi hơi lo lắng, mặt của anh không sao chứ?"

"Thôi, về sau cô chú ý một chút, tôi thì không sao nhưng nếu là người khác, tự lo mà giải quyết cho tốt." Lục Thanh khoát tay, nhìn sâu vào mắt của Liễu Y rồi mới xoay người rời đi.

Liễu Y chớp mắt hai cái, đây là dạy dỗ cô sao, còn cảnh cáo cô nữa, mặc kệ, dù sao lần này cũng kết thúc mỹ mãn. Mặc dù, cho đến bây giờ cô cũng không biết làm sao có thể được thông qua, nhưng kết quả tốt là được rồi, sau này còn có thể diễn hay không thì không thể biết chính xác được.

Tiền Văn Phương nhìn Liễu Y thuận lợi thông qua, mặt mày vui mừng hớn hở, cô nhìn thấy được Liễu Y thay đổi nhưng cụ thể thế nào lại không nói ra được. Đoán chừng là bị đả kích dữ quá cho nên lần quay này Tiền Văn Phương sợ Liễu Y nhìn thấy Tần Văn lại mất khống chế nhưng cũng may là mọi thứ đều ổn, không đến mức phải bỏ qua cơ hội lần này. Chuyện tốt như thế này làm sao mà Tiền Văn Phương không hưng phấn được chứ, cho dù là vai phụ nhưng đó cũng là vai diễn trong phim của đạo diễn Hàn, hơn nữa ba cảnh quay đều quay chung với nam chính, đợi sau lần này, Liễu Y không bị đình chỉ công việc nữa thì về sau cũng sẽ có người mời Liễu Y quay phim thôi.

Sau khi kết thúc công việc, Tiền Văn Phương dẫn Liễu Y đi tìm Hàn Thần chào một tiếng, dù sao cảnh quay của Liễu Y cũng đã xong, cũng phải trở về Thành Đô, mà đoàn phim còn phải tiếp tục quay.

Trở lại khách sạn, ăn xong cơm tối, Tiền Văn Phương đi ra ngoài còn Liễu Y xem ti vi trong phòng. Xem một lúc Liễu Y phát hiện ra ở thế giới kia của cô chưa bao giờ được nhìn thấy diễn viên trên TV, có lẽ chỉ là một không gian song song mà thôi.

Lúc này chợt có tiếng gõ cửa vang lên, Liễu Y có chút nghi ngờ, Tiền Văn Phương chỉ mới đi ra ngoài thôi mà. Liễu Y đi đến trước cửa dùng lực tinh thần xem xét, lòng chợt trầm lại, thầm nghĩ, mình chưa tìm tới cô ta, ngược lại cô ta lại tới tìm mình.

Liễu Y ánh mắt sắc bén, hồi lâu sau khi bình phục tâm tình mới kéo cửa phòng ra, thản nhiên nhìn Tần Văn đứng ngoài cửa: "Có chuyện gì sao?"

Tần Văn dịu dàng cười một tiếng, ánh mắt thoáng qua tia khi dễ, hất cằm: "Không mời tôi vào ngồi một chút sao?"

"Không có việc gì quan trọng thì tôi muốn nghỉ ngơi, thứ lỗi cho tôi không tiếp cô được" Liễu Y lui về sau một bước, lập tức muốn đóng cửa lại, cô cùng người phụ nữ này không có gì để nói, tất cả nên ghi vào sổ, từ từ trả thù.

Tần Vân sắc mặt khẽ biến thành tức giận, đưa tay chống cửa, khóe miệng giương lên: "Cô đối xử với ân nhân của mình thế ư?"

Liễu Y rất muốn cười một tiếng, khóe miệng giật giật, ân nhân? Người phụ nữ này da mặt cũng dày thật. Cô liếc nhìn cánh cửa bị đẩy ra, thản nhiên như không nhưng vẫn ngăn cửa lại, ánh mắt bình tĩnh: "Hình như cô cứ nói ngược thì phải, Tần Văn, tôi mới là ân nhân của cô với Dương Vanh, Dương Vanh chỉ là người thứ ba của tôi thôi."

Tần Văn nhìn chung quanh đường đi, sắc mặt ngày càng thay đổi: "Cô quên rồi sao? Dương Vanh từ đầu tới đuôi cũng không có thừa nhận cô là bạn gái của anh ấy. Cô còn không biết xấu hổ mà quấn lấy anh ấy, bây giờ còn dây dưa không rõ. Lần này tôi cho cô cơ hội, lần sau, tôi sẽ đạp cô đi."

"Haizz, cũng không biết cô mê anh ta như thế nhưng anh ta có biết cô là loại phụ nữ gì hay không, thật là khó tưởng tượng. Tần Văn, cô tới nơi này đơn giản là để khiến cho tôi cảm động đến chảy nước mắt chứ gì, chỉ là, xin lỗi, đây là cô thiếu nợ tôi nên tôi tiếp nhận là chuyện đương nhiên, không có gì để xin lỗi." Liễu Y hừ hừ nói thẳng, mặt không chút thay đổi.

"Cô thật là không biết điều, Liễu Y, tôi cũng không ngờ cô có thể thông qua thử thách của Hàn Thần. Cô chỉ là một diễn viên hạng ba, nếu tôi không đưa ra đề nghị thì cô cũng khôngcó được cơ hội này đâu, tôi thật rất xem thường cô. Chỉ là, cảm ơn cô đã nhắc cho tôi nhớ Dương Vanh là bạn trai của tôi, chúng tôi tháng sau sẽ đính hôn. Cô chắc là không hề biết được gia thế của Dương Vanh, mà dương Vanh cũng đã sớm nói với tôi anh ấy chỉ là vui đùa với cô một chút mà thôi. Nhìn cô ngây thơ như là một tiểu bạch thỏ nên định vui đùa một chút nào ngờ cô liền đeo bám không buông. Tôi hi vọng là cô tự mình hiểu được, đừng giở trò nữa. Tôi đã cho cô cơ hội, đừng có mà không biết quý trọng." Tần Vân cảnh cáo, giễu cợt nhìn Liễu Y

Liễu Y đúng là không biết gia thế của Dương Vanh, nhớ tới trong trí nhớ lúc thân thế này và Dương Vanh ở cùng nhau, cũng không thấy gia thế Dương Vanh tốt hơn chỗ nào. Mà cho dù có chuyện gì xảy ra thì bây giờ cũng không liên quan tới Liễu Y, cũng may là thân thể này chưa lên giường với Dương Vanh, nếu không Liễu Y sẽ trực tiếp chém tên đàn ông đó khiến cho hắn gãy tay gãy chân đau đến không muốn sống nữa.

Liễu Y nheo mắt nhìn Tần Văn ngoài cửa, tinh thần lực phát hiện có một nhóm người đang chậm rãi đi tới, cô sờ sờ cằm rồi lập tức đưa tay ôm hông Tần Văn, lôi kéo, đem Tần Văn đè ở trên tường kế bên cánh cửa, tay sờ cằm Tần Văn, cợt nhã nâng lên, cúi người sát mặt Tần Văn, nhỏ giọng nói: "Tên Dương Vanh kia nếu cô muốn tôi cũng không lấy gì làm lạ. Nhưng mà nể tình cô đã giúpp tôi được đóng phimlần này, tôi cũng có câu nhắc nhở cô, gia thế Dương Vanh rốt cuộc như thế nào cô thật sự hiểu rõ sao? Tôi chỉ biết, anh ta là một người keo kiệt hẹp hòi, cho dù có nhiều tiền, cũng không tới lượt cô đâu, cô tự mình giải quyết cho tốt."

Lúc này, ở khúc quanh lối đi chợt xuất một nhóm người, Hàn Thần đi trước ngẩng đầu chợt dừng bước, ánh mắt nhìn chằm chằm hai người ôm nhau thân mật trước cửa, chỉ thấy Tần Văn bị Liễu y đè trên tường sắc mặt trở nên hồng hồng, mà Liễu Y chợt nghiêng đầu hôn lên mặt Tần Vân, ánh mắt Hàn Thần tối dần, quan sát qua lại giữa Tần Vân với Liễu Y.

Mà nhóm người phía sau không biết vì sao cũng dừng chân, theo tầm mắt của đạo diễn nhìn sang, nhất thời cảm thấy thì ra là như vậy, ánh mắt sáng lên, xì căng đan chính là phát sinh từ đây mà ra sao.

Tần Văn nghe được lời nói kia liền tức giận, mặt nghẹn đỏ rực, cái gì gọi là mình không rõ ràng lắm với gia thế của Dương Vanh, chính là mình tận mắt nhìn thấy nào là Thành Đô Dương gia, nào là hào hoa Sơn Trang, tại sao có thể là giả, mà vừa định mở miệng khiển trách Liễu Y thì ánh mắt nhìn thấy từ khúc quanh có một nhóm người đang đi tới, cô vội vàng đẩy người Liễu Y ra, sắc mặt càng thay đổi.

Hàn Thần chậm rãi bước tới, liếc nhìn khuôn mặt Tần Văn ngày càng hồng, nhàn nhạt thoáng nhìn: "Các cô... thì ra là như vậy."

Tần Văn nghe được lời nói mơ hồ của Hàn Thần liền nhíu mày, nhớ tới tình huống mới vừa rồi nhất thời tức giận vọt lên, nhìn Hàn Thần hất tay liền đi luôn, muốn nói cái gì nhưng lại không biết nên nói như thế nào, sững sờ ngay tại chỗ.

Tần Văn thấy mấy người đi sau lưng Hàn Thần quay đầu lại nhìn mình với ánh mắt kì lạ, cô không kềm chế được rồi, thờ dài một hơi xoay người tìm Liễu Y để tính sổ nhưng chỉ thấy cửa phòng đã sớm đóng lại, hai tay nắm chặt, ánh mắt phẫn hận.  

Lịch Sử Của Nhân Vật Nhỏ Trong làng Giải TríNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ