Chương 45 - 46 - 47

577 20 0
                                    

CHƯƠNG 45

  Xe quẹo cua bảy tám lần rốt cục cũng ngừng lại, Liễu Y không lo lắng nằm yên, hô hấp đều đặn, thầm nghĩ trong lòng, việc này là sở trường của cô, quả nhiên làm nghệ sĩ cũng có chỗ tốt.

Hai người xuống xe, cật lực mang Liễu Y đi tới kho hàng, mới vừa vào cửa, đâm đầu đi tới trước mặt một người.

"Đã mang người đến rồi sao? Không có đụng phải phiền toái gì chứ?"

"Không có, vô cùng thuận lợi. Người kia còn chưa có trở lại à?"

"Bọn họ sao, chắc nhanh thôi, đang ở trên đường, trước tiên hai người tụi bây đem cô ta đưa đến chỗ Hổ ca bên kia."

Liễu Y thầm than trong lòng, lại một người nào đó, sẽ không phải là Dương Vanh chứ, Tần Văn này lật mặt nhanh thật.

Liễu Y nhắm mắt điều tra bốn phía, cả kho hàng trừ hai người mang cô tới, còn có ba người, hai ở trong nhà, một là người mới vừa nói chuyện.

Hai người mang Liễu Y vào trong phòng, sau đó ném trên mặt đất, Liễu Y nhíu mày, thật may là cô da dày, cũng không nhúc nhích, tạo hình tự nhiên.

Vị Hổ ca kia ngồi trên ghế, gật đầu với hai người, đứng lên đi tới trước người Liễu Y cúi người liếc mắt nhìn, giơ hình trong tay lên đối chiếu nhìn: "Chậc chậc, cô ta thật đẹp, đáng tiếc."

Mặt Liễu Y vặn vẹo, siết chặt, mình nhịn, chờ người đến đông đủ, mình sẽ từ từ tính sổ.

Trong chốc lát, ngoài cửa truyền đến âm thanh, theo tiếng bước chân, trong lòng Liễu Y xuy một tiếng, quả nhiên là Dương Vanh, lần này Tần Văn để tâm thật đúng là không nhỏ.

Dương Vanh cũng giống như Liễu Y bị hôn mê mang đi vào, sau đó "bịch" một tiếng bị ném xuống đất.

Vị Hổ ca kia lại lấy ra một tấm hình liếc một cái, gật đầu: "Được rồi, nhanh lên một chút động thủ đi, đợi chút còn phải đi qua chỗ Đường thiếu bên đó đây, chuyện này kéo dài lâu như vậy Đường thiếu đã hỏi mấy lần rồi."

Một âm thanh vang lên, năm người kia động thủ, vị Hổ ca kia ngồi ở trên ghế, chỉ huy tới chỉ huy lui.

"Hổ ca, trước tiên chụp cô gái kia hả?"

"Đúng vậy, đem tên kia kéo qua một bên trước đi, nhanh lên một chút."

Một người kéo Dương Vanh ném tới một góc, một người đứng ở trước người cô loay hoay, ba người chạy thẳng tới bên cạnh Liễu Y, đang chuẩn bị ra tay thì Liễu Y chợt mở mắt ra.

Mà vị nào đó mới vừa đưa tay đụng phải Liễu Y thấy cặp mắt trợn to, còn chưa kịp nói gì đã bị Liễu Y một tay kéo xuống, lên gối, đưa tay đánh ngay cổ, ngất đi.

Còn hai người sau lưng đang ngẩn ngơ thì đã bị Liễu Y nhảy lên dùng hai chân đá trúng, không tới hai chiêu, ngất đi.

Trong nháy mắt đánh ngã ba người, Liễu Y bình tĩnh đứng thẳng lên, khoang tay lại, híp mắt nhìn chằm chằm ba người khác.

"Tại sao cô không ngất?" Hổ ca đứng lên, thô thiển hỏi.

Liễu Y đưa tay xoa tóc, một tay phủi phủi quần áo, ngẩng đầu lên, trầm mặc không nói.

Hổ ca nghiêng đầu ra hiệu, ba người kia trực tiếp tiến lên.

Tới thật đúng lúc, Liễu Y còn sợ không đủ để cô đánh, xuống tay càng thêm hung dữ, lại đá lại đánh, Liễu Y nhẫn nại đến bây giờ toàn bộ đều phát tiết lên bọn họ, sau đó nhìn xung quanh.

Liễu Y liếc mắt nhìn tất cả đều ngất đi, cúi đầu chỉnh sửa quần áo nghiêng đầu, mắt nhìn phía sau cánh cửa.

"Đi ra đi." Liễu Y nhẹ nhàng nói.

Hải Thành cả kinh, không ngờ mình sẽ bị phát hiện, trái lo phải nghĩ xong, từ từ đi ra, liếc mắt nhìn trên đất nằm đầy người, mặt vặn vẹo: "Cô ..."

Liễu Y đã sớm phát hiện có thêm một người đang ẩn nấp, đây cũng là nguyên nhân Liễu Y vẫn không động thủ, chỉ là không thể nhịn được nữa, cuối cùng cũng không quan, cùng lắm thì thu thập xong lại dọn dẹp tiếp.

Liễu Y quan sát xong, đưa tay sờ sờ cằm, liếc mắt nhìn trực tiếp hỏi: "Không phải đồng bọn chứ?"

"Tuyệt đối không phải." Hải Thành vội vàng nói, giơ hai tay lên, không nhúc nhích, mắt vô cùng vô tội nhìn Liễu Y, trong lòng thầm hận, tôi là người lương thiện, rất lương thiện.

Hải Thành vốn là bị Tuần thiếu phái tới bảo vệ Liễu Y, mặc dù hơi bất mãn nhưng nhị ca Hải Sinh đã dặn dò, còn phải mật thiết chú ý, mới vừa rồi vẫn ẩn núp trong chỗ tối còn chưa tìm được cơ hội ra tay thì đã thấy Liễu Y tự mình giải quyết.

Kinh ngạc thì không đủ để diễn tả tâm tình của Hải Thành bây giờ, liếc mắt nhìn dáng vẻ yếu đuối của Liễu Y, im lặng ngẩng đầu nhìn trời, cô ta như vậy căn bản chưa cần mình ra mặt, bây giờ còn bị Liễu Y này tóm gọm, Hải Thành chua xót bị đả kích nặng nề.

Liễu Y liếc nhìn mặt của người này, trong lòng sáng tỏ, chờ bên này giải quyết xong sẽ chậm chậm hỏi thăm.

Ngay sau đó nói: "Tới đây giúp một tay đi."

Hải Thành trợn to hai mắt, không hiểu gì, đưa tay chỉ mình: "Tôi sao?"

"Đương nhiên chính là anh rồi, nơi này cũng đâu còn ai." Liễu Y bắt đầu tính toán, không chút để ý nói với Hải Thành.

Hải Thành thấy ánh mắt kia của Liễu Y, giật mình, vội vàng chạy tới: "Có chuyện gì xin cứ việc phân phó."

Liễu Y hừ một tiếng, bắt đầu chỉ huy, gậy ông đập lưng ông, nam nam sao, cũng rất hợp đó, hơn nữa Dương Vanh cũng ở đây, hiện tại vừa đúng cùng nhau giải quyết, chỉ cần về sau Dương Vanh an phận một chút thì mình cũng không làm gì, nếu như còn muốn làm gì mình nữa thì cũng đừng trách mình.

Mà Tần Văn với Đường Lễ lại dám hại mình, chờ đi, cô sẽ không để yên như vậy.

Mặt Liễu Y không chút thay đổi bình tĩnh chỉ huy, mà Hải Thành bên kia đầu đầy mồ hôi, mặt đỏ như gấc, liếc nhìn ánh mắt của Liễu Y trong lòng thấp thỏm tiếp tục làm việc.

Đến lúc trời tối, Liễu Y hài lòng gật đầu, cô cũng thật có khiếu làm đạo diễn, nhanh chóng lấy máy quay phim ghi hình lại, nói với Hải Thành: " Mặc quần áo tử tế cho bọn hắn đi, thuận tiện đem Dương Vanh quăng lên xe đi."

Hiện tại căn bản Hải Thành không dám phản kháng, Liễu Y này so với đại thiếu nhà mình càng biết hành hạ người khác, nhanh chóng làm việc, vội vàng mặc quần áo cho những người này, sau đó khiêng Dương Vanh lên đi ra ngoài, chân bước nhanh hết mức có thể.

Liễu Y liếc nhìn bóng lưng Hải Thành biến mất, xoay người đi tới bên người vị Hổ ca kia, nhấc chân nhắm ngay mặt mà đá , nhìn hắn ta từ từ mở mắt mới ngồi chồm hổm xuống.

Hồi lâu, Liễu Y từ từ đứng dậy, liếc nhìn hắn ta bị chính mình hành hạ không còn gì để nói, nhàn nhạt nói: "Nên nói sao với Đường Lễ tự anh biết rõ, đừng quên lời của tôi nói, thiếu một phân tiền tôi sẽ rất nhanh xuất hiện trước mặt anh, thiếu nợ thì phải trả, của thiên trả địa, anh trốn được đầu tháng thì trốn không khỏi 15, đừng có mà giở trò nữa. Hôm nay có thể đem anh đánh như thế thì ngày mai cũng có thể, mới vừa rồi đã giúp các anh quay phim, tôi sẽ giữ lại để thưởng thức, đợi ngày nào đó tâm tình tốt lại nói tiếp."

Hổ ca cắn răng, lòng chua xót, tại sao vừa tổn thất tinh thần lại vừa bị mất 10 vạn, giựt tiền cũng không thẳn thắng như thế chứ, chỉ là thấy ánh mắt lạnh lùng của Liễu Y thì lòng run lên, mơ hồ không rõ nói: "Biết...rồi..."

Hải Thành nghe âm thanh gào thét thảm thiết bên trong thì ngừng lại, sợ hết hồn hết vía, liếc mắt nhìn Liễu Y xuất hiện, lập tức đứng thẳng người.

"Bọn họ..." Hải Thành nói.

Liễu Y bình tĩnh nhìn vô trong: "Đi thôi."

Hải Thành theo bản năng gật đầu, liếc nhìn Liễu Y đi ra ngoài, suy nghĩ, bước nhanh đuổi theo, thầm nghĩ, chẳng lẽ đại thiếu thật sự thích Liễu Y sao, bây giờ hối hận vẫn còn kịp.

Ngồi ở trong xe, Liễu Y liếc mắt nhìn Hải Thành lái xe phía trước, chợt nói: "Hải Phong là gì của anh?"

"Anh lớn của tôi. " Hải Thành mới vừa nói xong, thật muốn cắn lưỡi, lọt hố rồi, hồi lâu, nói: "Làm sao cô biết?"

Liễu Y dựa người ra sau, quả nhiên có quan hệ, mặt mũi dáng dấp quá giống nhau rồi, một tay sờ sờ lên cằm, cúi đầu trầm tư, Tuần Tu.

"Trước tiên tùy tiện tìm một chỗ đem người này ném ra." Liễu Y lãng sang chuyện khác.

Hải Thành gật đầu, nghe lời lái xe đến nơi nào đó vắng vẻ, dừng xe, theo chỉ thị của Liễu Y ném Dương Vanh ở ven đường, ngay sau đó lên xe khởi động.

Hai người trầm mặc cho đến trước cửa chung cư Văn Hưng , Liễu Y liếc mắt nhìn Hải Thành đứng ngồi không yên, giọng nói lạnh nhạt: "Nói cho Tuần Tu biết, ý tốt của anh ấy tôi nhận, chuyện của tôi tự tôi có thể giải quyết."

Hải Thành muốn nói lại thôi, nhìn Liễu Y mở cửa ra, khóc không ra nước mắt, đại khái có thể đoán được tương lai của mình sẽ mù mịt như thế nào.

Buổi sáng ngày hôm sau, Liễu Y thấy tài khoản tăng thêm tiền, hài lòng gật đầu, bị như thế cũng thật có giá trị, Hổ ca kia xem ra cũng biết điều, chỉ là còn phải nhìn biểu hiện về sau.

Mà sau đó, cuộc sống của Liễu Y bình thường trở lại, ban ngày đi làm bình thường, buổi tối nói chuyện với Kiều Kỳ một lúc rồi đi ngủ.

Ngày nghỉ tuần này, ăn xong cơm tối, Liễu Y ngồi trên ghế sa lon, chờ đợi thời gian quảng cáo, mà Kiều Kỳ cũng ngồi vào bên cạnh Liễu Y.

"Hôm nay chiếu sao?" Kiều Kỳ rót ly trà, đưa một ly cho Liễu Y, hỏi.

Cầm ly trà, Liễu Y gật đầu: "Uh, chị Tiền nói là hôm nay."

Đang nói chuyện thì màn hình TV có quảng cáo, hai người trầm mặc mà đợi.

Kiều Kỳ thấy Liễu Y xuất hiện trong ti vi, thưởng thức nói: "Tạo hình không tệ, khí thế không tệ, Liễu Y, tôi cảm thấy cô rất thích hợp quay phim cổ trang. Nhưng mà rốt cuộc là quảng cáo cái gì?"

Liễu Y đem ly trà trong tay để lên bàn, dựa người ra sau: "Cô thấy rồi đó."

Kiều Kỳ khẽ cười, lắc đầu, uống một hớp trà, nhìn chằm chằm TV, trong miệng nói: "Cô còn nói, cô cũng thật bản lĩnh, không trách được công ty cô để cho cô nhận vai diễn như thế."

"Có lẽ.." Liễu Y nghe Kiều Kỳ nói như vậy, cũng nghĩ đến loại khả năng này, lần trước có lẽ chuyện dưới gara đã sớm bị lãnh đạo công ty thấy được.

Kiều Kỳ cảm thán: "Tôi hi vọng lần sau có thể hợp tác với cô một lần nữa, lần trước chúng ta quay Ám Kim không có nhiều cảnh diễn chung."

Liễu Y nghiêng đầu liếc nhìn, nếu như diễn chung với Kiều Kỳ tức là phải diễn vai quan trọng, như vậy tiền sẽ nhiều hơn, ngay sau đó nghiêm túc nói: "Tôi cũng hi vọng vậy, mong có cơ hội."

Kiều Kỳ vừa nghe, nhẹ nhàng ừ một tiếng, trong bụng cảm động, ánh mắt lóe lóe, cúi đầu che giấu uống một hớp trà, mới vừa ngẩng đầu lên, thấy Liễu Y trên ti vi mặt không chút thay đổi nói ra câu nói kia, trà trong miệng lập tức phun ra ngoài, ngay sau đó ho khan, tay run run, chỉ vào TV, nghiêng đầu im lặng nhìn Liễu Y.

Ánh mắt Liễu Y sáng tỏ, cũng biết sẽ như thế, nhún vai, lấy khăn giấy trước mặt đưa tới.

"Liễu Y, cô..." Kiều Kỳ trừng mắt, không khống chế được cười to, nhận lấy khăn giấy lau xong, không thể ngưng cười: "Biên kịch này rất sáng tạo, chắc chắn lần này cô có thể nổi tiếng rồi."

Liễu Y dựa người ra sau, hiệu quả so với tưởng tượng của mình hình như còn hay hơn rất nhiều, hình ảnh qua hậu kỳ có loại cảm giác tuyệt đẹp, chỉ là câu nói cuối cùng, đánh một cái liền biến một bộ phim võ hiệp thành phim hài.

"Nổi tiếng cái gì tôi không quan tâm, tôi chỉ hi vọng người khác sẽ không gọi tôi là nữ hiệp tã giấy là được rồi." Liễu Y thẳng thắn.

Kiều Kỳ mới ngưng cười, nghe Liễu Y nói xong lại cười tiếp, thở không ra hơi: "Liễu nữ hiệp, ha ha."

Liễu Y liếc mắt, thở dài, biết thế nào cũng sẽ như thế mà, một tay vuốt vuốt mặt, hiện tại hơi hối hận, hình tượng bị hủy sạch rồi.

Lịch Sử Của Nhân Vật Nhỏ Trong làng Giải TríNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ