gặp gỡ - người bạn đầu tiên.

359 38 2
                                    


Từ bên ngoài cánh cửa đang hé mở, một cánh tay đang cầm một bộ quần áo đưa vào, tôi cầm lấy bộ quần... à mớ vải lộn xộn mới phải, chất liệu của nó thật mềm mịn khi ta chạm vào và nó được xếp rất ngay ngắn.

"Cảm ơn cô"- tôi mở lời cảm ơn với cô gái đang thò tay vào từ ngồi cửa.

"Không... sao, đó là đồ anh đang mặt khi tôi tìm thấy anh mà trên dòng sông mà"- giọng nói dễ chịu vang lên từ phía cửa.

Gì chứ, hóa ra tôi được gửi tới đây với một bộ đồ chứ không phải khỏa thân à...
Thật cảm thấy nhẹ nhõm.
Nhưng làm sau để mặt cái thứ này bây giờ, nó không giống đồ ở thế giới cũ của chúng ta, trừ cái quần bò màu xậm và cái sơmi trắng ra thì mớ còn lại là áo choàng, khăn rồi thắt lưng trong thật kì lạ... sỏ lẹ bộ đồ trông có vẻ quen thuột vào, dĩ nhiên là có quần nhỏ ở trong nhé, tôi chả dại mà thả rông đâu. Trông rất vừa vặn và thỏa mái, giờ thì còn cái đống khăn choàng chằn chịt tôi chả biết sử lý thế nào....

"Này cô gì ơi?"- tôi hỏi bằng giọng nhẹ.

"Hở... hả... anh cần gì sao?"- vẫn đứng trước cửa, cái giọng nhẹ nhàng ấy lại vang vào.

"À... không sao đâu cô vô được rồi!"

Cánh cửa khẽ mở nhè nhẹ, một cô gái rụt rè bước vào.
Trông cô ấy thật sinh đẹp và duyên dáng... ba vòng đúng chuẩn, tuy vẻ đẹp thì không bằng Diliey nhưng vòng một thì cô thần thế giới kia không có tuổi để sánh vai. Da cô ánh trắng hồng, và như má cô ấy đang đỏ lên thì phải, chiều cao thì khoảng 1.6m... quá lý tưởng nhỉ.
Tôi cũng có một chút dòng máu Châu Á trong người... nghe nói ba tôi được sinh ra là do ông nội đã bắt một người phụ nữ Việt Nam về nhà và kết hôn, đó là bà nội tôi.
Tôi cao khoảng 1.77m, da thì trắng nhưng không như người da trắng, tôi trắng theo cách của người da vàng, đó có lẽ là một chút gen di chuyền từ bà nội tôi để lại, thế nên trông tôi đẹp trai lắm luôn... hahahah. Mà có lẽ cổ đang đỏ mặt vì tôi đang mặt sơmi trắng và cái mã ưa nhìn đây mà.
Mà từ nãy đến giờ tôi toàn gọi cô bé ấy là "cô" nghe sao mà súc phạm người ta quá, phải đổi cách xưng hô thôi. Mà trônh còn nhỏ tuổi hơn tôi ấy chứ.
"Em... tên gì vậy?"- phải hỏi tên để nói chuyện cho dễ dàng cái đã.

"A... em tên là Diya... anou... còn anh?- cô ấy khẽ giật mình... và đưa đôi mắt với hai con ngưi màu đỏ nhìn tôi... mà sao mặt em vẫn đỏ ửng thế cô bé. Ấy tóc cô ấy cũng màu đỏ nốt, nhưng có màu sẫm hơn mắt, thật là một cô gái xinh đẹp.

"Anh tên là Winter (à chào mọi người cho tac chen ngang cái, chả là tác thấy xưng hô bình thường nó dị dị sao sao á, nên tác cho xưng hô theo cách của người nhật, có kín ngữ, mà hay ha... từ chuyện từ đầu đến cuối chả có người nhật nào xuất hiện mà lại sài cách nói chuyện của người ta, thấy có lỗi quá"(() . vậy anh gọi em là Diya-san nhé"

"A dạ... mà tên anh là Winter nhỉ? Tên anh lạ quá đây là lần đầu em nghe cái tên này... vậy em sẽ gọi anh là Win-san nhé"- cô bé tỏ ra như đang lục lọi trí nhớ của mình và mỉm cười tỏa ánh nắng.
Chưa gì mà đã đổ thì quá sớm... ta ơi cố lên nào... hãy kiên cường lên, mà chắt cái cách phát âm Winter khá là lẹo lưỡi với những người ở thế giới này nên cô ấy mới gọi mình là Win-san.

lord Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ