Ngày trước tôi có nghe một bài hát Trung Quốc có tên là "Có một loại tình yêu tên là buông tay". Tôi thật không hiểu cái định nghĩa phi lý gì lại có thể gọi sự chia ly là một loại tình yêu được? Đối với tôi, yêu là ở bên nhau bằng mọi giá, bằng tất cả sự cố gắng vẫn tiếp tục tình yêu ấy; không yêu là chia tay, không nuối tiếc, không nghĩ ngợi, không dằn vặt.
Người yêu tôi từng nói với tôi như thế này "Đến bây giờ em lớn rồi, anh nghĩ là em cũng hiểu, trong lòng mỗi người luôn có một người mà họ yêu nhất, em cũng thế mà anh cũng thế, cô ấy sẽ luôn là người anh yêu nhất, sau đó là em". Tôi không nói gì, cũng không biết phải đáp sao cho đúng. Anh ấy không sai. Trong lòng tôi cũng có một người như vậy, đó là anh. Trong lòng anh cũng có một người làm anh nhớ mãi, nhưng lại chẳng phải tôi.
Có một lần, khi tình cờ vào Drive của anh ấy, không có một bức ảnh nào của mình, nhưng lại có hẳn một Folder "Em" lưu đầy hình ảnh và clip của cô gái mà anh ấy yêu, đương nhiên, tin nhắn vẫn còn giữ. Thật là một sự trùng hợp mỉa , trong Drive của tôi cũng lưu một Folder tên "Anh" full ảnh chụp trộm anh ấy, những ảnh chụp màn hình tin nhắn với anh ấy và tất cả những gì liên quan đến anh ấy. Thì ra tình yêu trên đời này cũng như chuỗi thức ăn trong thảm thực vật vậy, con mạnh thì ăn con yếu, con yếu lại ăn con yếu hơn; tình yêu cũng đâu khác gì, người được yêu luôn làm tổn thương người yêu mình, còn mình lại làm tổn thương một (vài) người khác.Liệu cái "chuỗi tổn thương" ấy sẽ tiếp diễn đến khi nào? Tôi không thể đưa ra quyết định rời xa anh ấy, so với những đau đớn khi tôi ở bên anh, thì những đớn đau sau khi chia tay lại càng kinh khủng hơn rất nhiều, tôi hoàn toàn không thể sống thiếu anh ấy đến khi anh ấy buộc tôi phải làm như vậy. Trong một tình yêu như tôi và anh mà nói, sự tự do chính là món quà tuyệt vời cuối cùng chúng tôi dành cho nhau. Bởi tình yêu trong đời người chỉ có một, anh lỡ trao người đến trước mất rồi, không thể trao cho tôi được nữa, mà đối với mỗi người con gái, chúng ta đều xứng đáng có một tình yêu chân thành, nên anh đành dành cho tôi một lời chia tay. Cuối cùng, tôi cũng tin rằng "Có một loại tình yêu gọi là chia tay". Tôi không phải là người con gái anh yêu nhất, anh sẽ hạnh phúc hơn khi ở bên người khác, thì minh chứng cho tình yêu của chúng tôi lúc này, chắc chắn là sự chia ly. Tôi không cần anh phải xin lỗi, là tôi nợ anh một lời cảm ơn, cảm ơn anh vì đã giúp tôi có cơ hội đến với những người khác xứng đáng với tình cảm của mình.
Tôi và anh ấy nhìn chung mà nói, cũng không có gì khác biệt, chỉ là người này làm đau người kia, chúng ta đang sống trong một thế giới luôn luôn tổn thương nhau. Nhưng anh ấy và tôi khác nhau ở một điểm, tôi không thể yêu được những người khác, tôi không muốn làm họ buồn, tôi biết rằng nếu mình và những người ấy bước chung một con đường gọi là tình ái, sẽ có rất nhiều việc tôi làm khiến người ấy tổn thương, nên tôi đành dành cho họ những lời xin lỗi, chứ không phải chấp nhận yêu người đó và rồi để lại cho nhau những đớn đau. Còn anh ấy vẫn nhận lại đầy đủ tình cảm của những người khác, và tôi, như một lẽ đương nhiên, không hề day dứt hay cảm thấy tội lỗi. Không biết tình yêu giữa chúng tôi liệu đã từngxuất hiện hay chưa? Hay nó cũng đã từng chợt đến rồi chợt đi nhanh như một màn pháo hoa đặc sắc, nhưng chúng tôi vẫn cố gắng nghĩ rằng màn trình diễn vẫn còn đó, vẫn đẹp đẽ, hoàn mỹ và nguyên vẹn. Có lẽ, không phải chúng tôi, mà là tôi, chỉ có tôi ảo tưởng rằng tình yêu ấy vẫn còn đó, vẫn tin tưởng vào một tương lai tươi sáng vốn dĩ không hề tồn tại.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Nhòi :<