Chap 4 : Chiều muộn

590 56 14
                                    

Chap 4 : Chiều muộn 

           Tiếng máy đo nhịp tim kêu lên trong căn phòng trắng tĩnh lặng như tờ , từng giọt nước chảy trong dây truyền nước dẫn thẳng vào người , tôi từng cảm thấy khó chịu vô cùng khi phải đeo cái máy thở trong bệnh viện . Nhưng biết sao được , nếu không có nó , tôi sẽ tạm biệt cõi đời tại một nơi cô độc và ám mùi thuốc sát trùng này mất

- Bác sĩ , con trai tôi ổn chứ...

Đó là giọng nói quen thuộc vang lên bên tai , qua khe mắt mở , tôi nhìn thấy cha đang đứng bên cạnh giường với vị bác sĩ , đôi bàn tay ấm áp của người đặt lên tay tôi , thế nhưng _tôi hoàn toàn không cảm nhận được gì cả .

- Thời gian của cháu bé không còn nhiều...

Khuân mặt bàng hoàng của cha xuất hiện mờ ảo , một cú sốc ập đến khiến người nắm chặt lấy đôi tay gầy còm được cuốn đầy ống dẫn dịch chuyền của tôi , nước mắt ứa ra

Không còn nhiều thời gian

Đồng nghĩa với việc tôi sẽ chết

--------[ Điều quan trọng hiện tại , chỉ là gặp được em là đủ ]------

- Dừng lại đi , Mitsuki !!!

Sarada dốc toàn lực ghìm chặt hai tay cậu lại , tình trạng hiện giờ thật huy hiểm . Khi đầu óc trở nên mụ mị , người ta khó làm chủ được bản thân , Mitsuki có lẽ đang ở trong tình trạng này .

- Thầy Shino , bao lâu nữa bác sĩ mới đến_ Boruto cũng lo lắng không kém , cảm giác có lỗi cứ dâng lên trong người cậu , nhìn bạn học viên mới đến mà xem , chắc chắn một phần là lỗi của cậu rồi

Không nghe lời một ai , Mitsuki liên tục đâm đầu mạnh từng cú xuống nền đất , máu chảy ngang qua trán cậu , nhỏ tí tách thành vũng .

- Dù có đâm đầu xuống thì cũng không hết đau đớn đâu , dừng lại đi _ Sarada dùng Chara kéo cậu về phía sau . Thực sự cô cũng chẳng hiểu tại sao lại cứu cậu trong khi cả hai " mới " quen biết không lâu nữa . Cuối cùng , bác sĩ mới đến , tiêm cho cậu một liều thuốc ngủ , sau đó đưa lên xe cứu thương .

- Được rồi , hôm nay đến đây thôi , khi nào Mitsuki hồi phục , chúng ta sẽ kiểm tra tiếp _ Thầy Shino thông báo , đám học sinh nhốn nháo giản tán tại đây

-------- Bệnh viện Konoha------------

Hôm nay qua bệnh viện để kệ lại việc đã xảy ra cho mẹ , nhưng Sarada không gặp ai hết , trong bụng ngẫm rằng chắc mẹ lại đưa cha đến nhà thầy Kakashi với ngài Hokage tổ chức tiệc mừng ba trở về , cô đành đi dào cho đỡ buồn vậy

- A , Mitsuki-kun _ Sarada lầm bẩm , đi đến đoạn sông gần chân cầu thì thấy cậu ngồi một mình , chắc đang ngắm hoàng hôn . Cô lấy đã trượt xuống bãi cỏ dốc , tiến lại gần

- Làm gì mà ngồi một mình vậy

- Sa...sarada ?_Mistuki bất ngờ , cô ngồi xuống , giữ một khoảng cách nhất định với cậu , hỏi vài chuyện vụn vặt . Ánh nắng chiều muộn chiếu lên khuôn mặt nghiêng nghiêng của Mitsuki , thỉnh thoảng Sarada thấy khuôn mặt đó thật đẹp , mang một nét ưu phiền , mong manh như hoa phù du . Mà từ ấy mới để ý , nằm dưới mái tóc của cậu cuốn một lớp băng cứu thương phai vết máu , chắc là do mấy cú đập đầu mạnh xuống đất

- Cậu có sao không , đầu ổn chứ ? _ Sarada tò mò hỏi . A , lại nữa rồi , lại là ánh mắt u buồn ấy , chắc cậu ấy đã gặp một chuyện gì đó không tốt đẹp trong quá khứ

- Tớ mắc một căn bệnh..._ Mitsuki cúi mặt xuống . Những ngày đầu đến Konoha , cậu đã mong gặp được người tên là Boruto_ Ánh mặt trời rực rỡ có thể cứu rỗi được cậu , cậu sẽ không gặp phải cơn đau đớn vô tận này nữa , không phải nôn ra máu nữa , không phải mơ về cô bé xa lạ đó nữa , nhưng , đã gặp nhau rồi mà vẫn chẳng có gì thay đổi , thậm chí cơn đau còn kinh khủng hơn , dữ dội hơn

- Bệnh ? Bệnh gì mới được , có nặng không ? Đau không ?.._ Sarada hỏi dồn , cô không muốn nhìn thấy ánh mắt hoang hoải buồn đó nữa

- Cha bảo tớ dính phải một loại chất gây mất trí nhớ , kèm theo tác dụng phụ là làm giảm tuổi thọ của con người..._Cậu cười nhẹ nói , còn cô thì chẳng biết cảm giác này là gì , thấy buồn thay cho cậu . Mitsuki ngắt một bông hoa bên đường , chìa ra trước mặt Sarada .

- Tặng cậu , hoa lưu ly , nghĩa là Don't forget me

- Cảm ơn_ Cô mở lòng bàn tay đón lấy bông hoa lưu ly , tự nhiên thấy mọi lo âu chạy đi đâu mất , chỉ còn đọng lại cảm giác yên bình . Cuối cùng , trước khi ra về , cả hai vẫn không nói câu nào , chỉ lặng lẽ ngắm hoàng hôn

[ Em và anh , thu mình lại thành hai đứa trẻ trong ánh chiều thơm váng mùi hoa lưu ly và cỏ dại

          Anh bảo lưu ly là Don't forget me_ Nghĩa là _ Xin đừng quên tớ ]


Tiếp theo : hồi ức 1 : Mình luôn hi vọng sẽ tìm thấy cậu ở nơi ấy  

Rất tiếc! Hình ảnh này không tuân theo hướng dẫn nội dung. Để tiếp tục đăng tải, vui lòng xóa hoặc tải lên một hình ảnh khác.

Tiếp theo : hồi ức 1 : Mình luôn hi vọng sẽ tìm thấy cậu ở nơi ấy  

Chap 5 : Hoa lưu ly _ Don't forget me 

Chap 5 : Hoa lưu ly _ Don't forget me 

Rất tiếc! Hình ảnh này không tuân theo hướng dẫn nội dung. Để tiếp tục đăng tải, vui lòng xóa hoặc tải lên một hình ảnh khác.
[ Hoàn| MitsuSara] Tháng năm ấy, thương một người dưngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ