Chương 3: Triệu hồi ...

395 47 2
                                    

Ngày hôm qua:

Một buổi sáng thứ bảy như bình thường, Komari mang đồ ăn lên lúc tôi đang ngủ rồi đi học.

- Bella, để cho anh trai tôi ngủ. 8h gọi anh ấy dậy nhé.

- Vâng, ojou-sama. Chúc cô đi học vui vẻ.

- À, nhớ nhắn anh ấy chuẩn bị cho chiều nay nhé, bạn bè của tôi sẽ sang chơi.

- Vâng ạ.

Komari nhảy chân sáo đi ra khỏi nhà, trong khi đó, tôi đang tập luyện ở trong giấc mơ của mình.

- Cố lên onii-sama, chém bay nó đi.

- Hộc, hộc, hộc.

Sau bao nhiêu lâu tập luyện, tôi đã có thế vung kiếm tự do theo ý mình, nhưng mà phản xạ còn hạn chế quá.

- Xem nào, anh chém được 5/25 quả cầu. Wow, tuyệt vời quá onii-sama.

- Dừng lại đi, xấu hổ lắm.

- Nhưng mà tuyệt thật mà, cứ miệt mài luyện tập là anh sẽ mạnh như trước thôi.

- Hộc, hộc, tại sao hôm nay anh lại thấy buổi tập dài hơn nhỉ ?

- Tại vì (Cô bé nháy mắt), hôm nay
chúng ta không bị ai phá bĩnh mà.

- Vậy ta nghỉ tí nhé, anh kiệt sức rồi.

- Vâng, đợi em lấy trà cho anh.

Cô bé búng tay nhẹ một cái, một ấm trà và hai cái tách xuất hiện. Dựa theo mùi thơm thì đó có thể là trà đen, nhưng vị thì không giống lắm.

- Ngon quá, đây là loại trà gì vậy ?

- Trà atica đấy, làm từ lá cây atica non mọc trên những ngọn núi cao chót vót. Ở kiếp trước anh thích uống loại trà này lắm mà.

- Ước gì anh được uống nó mỗi ngày nhỉ ? Mệt mỏi trong anh tan biến luôn rồi này.

- Dĩ nhiên là được rồi onii-sama, đằng nào anh cũng sắp quay lại thế giới cũ rồi mà.

Tôi sặc một ngụm trà nho nhỏ khi nghe câu nói vừa rồi.

- Cái gì... ? Ý em là sao ?

- Tức là, anh sẽ được triệu hồi về thế giới cũ của mình với tư cách là một vị anh hùng.

- Haha... ha, có vẻ anh không giống anh hùng lắm nhỉ. Ý anh là, nhìn anh xem, hiện tại anh không còn nhớ bất cứ thứ gì cả. Chân cũng bị bại liệt,...

- Không sao đâu onii-sama, anh sẽ được chữa trị sớm thôi. Với lại khi anh được triệu tập đến nơi, hãy đi tìm em ở đại ngục Atma nhé.

- Đại ngục ? Chờ đã, thế giới đó có cả quái vật sao ?

- Quái vật, phép thuật, thần thánh,... Tất cả đều tồn tại mà, bộ thế giới đó của anh không có à ?

- Không có, nhưng mà..

- Ra vậy, đó là lí do sức mạnh của anh biến mất. Em cứ tưởng vết thương ở chân kia là do con trùm quái vật nào gây ra cơ....

Cô bé đang nói dở câu thì đột nhiên ngưng lại, nhìn lên phía bầu trời và thở dài.

- Vậy nhé onii-sama, có người phá bĩnh chúng ta rồi. Hẹn ngày mai gặp lại.

Hai cô em gái từ hai thế giới khác nhauNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ