Chương 53: Ngày đầu tiên đi dạo phố

535 6 0
                                    

  Lại Dung Nhàn nghiêm túc nhìn chằm chằm Tuyết Thuần, đôi mắt sáng rực như bóng đèn mấy chục oát, nhìn Tuyết Thuần đầu tóc bù xù đang đứng đấy. Được rồi, cô vừa mới tỉnh ngủ, quả thật không giống với hình tượng một bà chủ nghiêm túc quy củ chút nào cả.

Sau một lúc lâu, Lại Dung Nhàn nhìn chằm chằm cô rồi đưa ra một kết luận, "Đúng là bảo vật quốc gia." Khiến cho Tuyết Thuần giật mình ngay tại chỗ.

"Bà chủ ngủ không ngon giấc sao, có phải giường có vấn đề hay không? Có muốn tôi thay ga giường mới không? Hay là người không thích mùi hương trong phòng?"

Thím Tô khẩn trương nhìn bà chủ một lượt từ trên xuống dưới, nói với Tuyết Thuần vừa mới ngủ dậy còn chưa tỉnh táo, vẫn hoa mắt chóng mặt ngơ ngác đứng đấy.

Tuyết Thuần bất đắc dĩ gãi gãi đầu, "Không có việc gì, tôi chỉ là chưa quen thôi."

"Được rồi, đang chờ em xuống ăn điểm tâm đó." Lại Dung Nhàn hôn một cái trên má ngọc của Tuyết Thuần, dọa cho Tuyết Thuần hít vào một ngụm khí lạnh. Chị cả nhà họ Lại, không phải là kiểu người nam nữ đều yêu đấy chứ?

Nhìn Tuyết Thuần đột nhiên trợn to hai mắt gấu mèo 0.0, Lại Dung Nhàn không cho là đúng kêu la: "Làm sao? Làm sao? Đây là lễ nghi chào buổi sáng! Không cần ngạc nhiên." Sau đó cô quẹt tay qua chiếc mũi đẹp đẽ tinh xảo, đắc chí mà cười nói: "Việc này cũng cần phải quen đó."

Ách... Quác... Quác... Quác... Quạ bay đen đầu!

Không có một chút tin tức nào của Lại Tư, tâm tình Tuyết Thuần càng ngày càng trở nên phiền não. Dù sao thì anh cũng nên nói với cô một tiếng anh đi đâu, khi nào trở về chứ. Đây là điều cơ bản nhất của người làm chồng mà!

Cả ngày trời, cô đều cùng Lại Dung Nhàn đi dạo, bị lôi đi dọc khắp các con phố dài.

Nhà họ Lại dương thịnh âm suy, ngày thường không có nổi một người phụ nữ cùng Lại Dung Nhàn đi dạo phố, cho dù có, cũng chỉ là loại cấp bậc như Thím Tô, không nói đến chuyện không có cùng đề tài để trao đổi, con mắt nhìn cũng không giống nhau.

Hà hà, lần này có em dâu rồi, cô đã có người cùng đi dạo phố với cô! Lại Dung Nhàn âm thầm vụng trộm mừng rỡ, mặc dù ông xã Tề Luận rất thương cô, nhưng vừa nói đến đi dạo phố, liền ôm đầu than thở, hại cô lần nào cũng đều không đành lòng lại tra tấn anh. Hơn nữa còn có cả cậu con trai nhỏ, cả ngày quấn lấy cô, một chút không giang riêng tư cũng không có.

Khó được khi Lại Tư ra lệnh một tiếng, muốn cô về nhà. Làm cầu nối giúp Tuyết Thuần làm quen dần với cuộc sống mới, tuy nói chuyện này không hẳn là dễ như trở bàn tay, nhưng cô cũng rất thật lòng thích cô gái có thể giúp cho Lại Tư trở nên có tính người hơn này!

"Tuyết Thuần, cái này, hay là cái này? Thế nào? Có phải trông đẹp hơn mấy bộ trước không?"

Tuyết Thuần hoa mắt chóng mặt, cứng ngắc gật gật đầu. Dù sao cũng đều là những món có giá cao ngất trời, nhất định đều tốt cả, gật đầu hay lắc đầu đều có tác dụng.

Chị cả nhà họ Lại cũng đã thử quần áo giày dép cả một ngày rồi, cô đã không còn phân biệt được bộ nào với bộ nào nữa. Trong mắt cô, tất cả quần áo giầy dép đều hóa thành những ngôi sao nhỏ bay vòng vòng.

Người ta đều nói đi dạo phố là bản năng của phụ nữ, nhưng trạch nữ như Tuyết Thuần lại là ngoại lệ, cô không hề cảm nhận cảm giác tốt đẹp khi được đi dạo phố, chỉ thấy hai chân đã trở nên tê dại, mệt mỏi đến không cảm nhận được gì nữa.

Thật vất vả, Lại Dung Nhàn mới không thử thêm bộ quần áo mới nào nữa, dẫn Tuyết Thuần rời khỏi cửa hàng Chanel. Mấy nam vệ sĩ đi theo phía sau, tay xách túi lớn túi nhỏ, hình tượng kỳ kỳ quái quái, khiến cho người đi đường thích thú tò mò nhìn chăm chú theo, một lúc lâu sau lại bật cười.

"Hôm nay có thu hoạch rất lớn, đều là công lao của Tuyết Thuần đó. Tâm trạng của chị cả Lại rất tốt, chị làm chủ chi, mời Tuyết Thuần một bữa ăn ngon nha."

Lại Dung Nhàn cười híp cả mắt, không thấy chút vẻ mệt mỏi nào, ngược lại tinh thần càng tỏ ra thoải mái.

Tuyết Thuần khâm phục sát đất, tự than sức khỏe không bằng. Nói thế nào cũng được, đến quán ăn là có thể ngồi nghỉ rồi. Nghĩ tới đây, hai mắt đang vô hồn của Tuyết Thuần nhất thời sáng rỡ lên, nhanh chóng cất bước đi về phía trước.

Ngồi trong một nhà hàng Tây lãng mạn, Lại Dung Nhàn gẩy một ngón trỏ, lập tức có người đi tới phục vụ.

"Như cũ, cho hai phần."

Trông thấy Lại Dung Nhàn chẳng cần nói tên món ăn là gì, nhân viên phục vụ đã hiểu ý rồi rời đi.

"Chị cả là khách quen ở nơi này rồi nha."

Tuyết Thuần lên tiếng khẳng định, không gian và bài trí nơi này đều vô cùng ấm áp, mang hơi hướng của phong cách Trung Quốc quen thuộc, không giống kiểu nhà hàng phương Tây thường thấy, trong đây còn có một vài nhân viên phục vụ là người Trung Quốc.

"Bingo! Tuyết Thuần yên tâm đi, mấy món chị gọi, đều là những món ngon nhất nơi này."

"Em biết rồi." Đi cùng nhau cả một ngày, Lại Dung Nhàn cũng mua cho cô không ít đồ, suy nghĩ thay cô, người nhạy cảm như cô tự nhiên sẽ cảm nhận được.

"Cửa hàng này là sản nghiệp của Nhà họ Lại chúng ta, các món ăn đều là hạng nhất, ở bên ngoài không thể tìm được hương vị tương tự."

Hai người chị chồng em dâu đang trò chuyện vui vẻ, một tiếng nói đột nhiên xuất hiện chen vào.

"Cô Lại! Thật là vinh hạnh, có thể ở gặp cô ở nơi này, tôi còn tưởng rằng cô vẫn ở Trung Quốc chưa về."

Một người đàn ông tóc ngắn mặc âu phục chỉnh tề bước tới, gương mặt tỏ vẻ hết sức tự nhiên, ánh mắt lại âm u lạnh lẽo.

Bị cắt ngang lời nói, nụ cười của Lại Dung Nhàn cứng đơ ở trên mặt, thoáng cái trở nên lạnh lẽo, "Trù Nhân, tôi không cho là đây là vinh hạnh. Anh không phải là không biết, hai nhà chúng ta đang đối đầu kịch liệt đấy! Dù ai thắng ai thua, cũng đều hao binh tổn tướng cả! Anh không ở nhà họ Trù làm hậu thuẫn kiên cố nhất, lại có tâm tình tán gẫu mấy chuyện lông gà vỏ tỏi thường ngày, anh không sợ nhà họ Trù biết à, không có sao?"

"Tôi muốn cô cả Lại đừng hiểu lầm. Muốn khai chiến với Nhà họ Lại, chỉ là chủ ý của một mình Trù Nhiên. Đối với Nhà họ Lại, tôi vẫn luôn theo đuổi phương châm cùng nhau hợp tác, chung sống hòa bình."

Lúc Trù Nhân nói chuyện, gò má giật giật, khiến cho vẻ mặt anh ta trông không được bình thường, giống như là người bị bệnh.

Trực giác mách bảo Tuyết Thuần người này rất thô bạo.

"Ý của anh, tôi hiểu. Căn cứ vào lời của anh, nhà họ Lại sẽ xem xét thêm lần nữa."

Trong mắt Lại Dung Nhàn lóe lên một tia sáng, thoáng qua rồi biến mất. Trù Nhân đột nhiên xuất hiện ở chỗ này, cô cũng không tin đây chỉ là trùng hợp.

Trù Nhân đạt được mục đích, hài lòng gật đầu, cũng không thèm nhìn Tuyết Thuần một lần, lập tức rời đi. Nghĩ lại, không hề ngờ được rằng, một người lặng lẽ như vậy, lại là nhân vật quan trọng nhất nhà họ Lại.

Xem ra hắn cũng không hề kịp thời nắm được tin tức tình báo chính xác gì! Ngay cả Tuyết Thuần cũng dám không nhìn. Lại Dung Nhàn xem thường liếc mắt nhìn hắn một cái, mới thu hồi ánh mắt.

"Anh ta là ai vậy?" Tuyết Thuần một mực im lặng nhìn Lại Dung Nhàn nói chuyện với anh ta, không hề chen lời vào, mà Lại Dung Nhàn lại không muốn giới thiệu hai bên với nhau.

"Anh trai của Trù Nhiên."

Lại Dung Nhàn ngừng lại một chút, giải thích: "Trù Nhiên là chủ nhân hiện tại của nhà họ Trù, mới đây đã tuyên chiến với nhà họ Lại chúng ta. Tối hôm qua Lại Tư không có ở đây, chắc là đang bận xử lý những chuyện nan giải này rồi."

"Trù Nhân này, tuy hắn là anh trai của Trù Nhiên, nhưng lại là người hữu dũng vô mưu. Nhà họ Trù đành bất đắc dĩ, phải bỏ con trai chọn con gái, quyết định đưa cái người phụ nữ Trù Nhiên chết tiệt kia lên làm chủ. Lần này thì hay rồi, Lại Tư kết hôn, đầu bên kia cô ta liền đố kỵ đến phát điên, lòng dạ hẹp hòi muốn trả thù nhà họ Lại. Cắt, không phải là bị Lại Tư cự tuyệt kết hôn cùng sao, lại phải dùng đến cả súng đạn để đấu đá, rõ ràng hai nhà vẫn luôn bình an vô sự nhiều năm qua."

Giọng nói của cô tỏ ra rất tiếc nuối, hòa bình cả chục năm, ai mà không thích yên ổn chứ. Nhưng cô vừa sinh ra, thân phận đã định trước là không thể hưởng thụ cuộc sống bình thường rồi.

Mặc dù rất tiếc nuối, nhưng Tuyết Thuần nghe ra được trong giọng nói của Lại Dung Nhàn không tự chủ hiện lên vẻ ngang ngược, có lẽ đây là niềm tin tuyệt đối của cô đối với nhà họ Lại.

RẤT YÊU CÔ VÔ ÉP HÔN_A TỤCNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ