Trịnh Dịch quả thật vô cùng bất đắc dĩ.
Nhà Tăng Hảo tha thứ cho Ngụy Lai, cho rằng đây chỉ là mấy bạn học đùa hơi ác mà thôi, Hồ Tiểu Điệp ở trường quả thật bị bọn Ngụy Lai ức hiếp, nhưng Hồ Tiểu Điệp đã tự sát, theo luật thì không có mối liên hệ tất yếu trực tiếp nào với Ngụy Lai.
Còn về chuyện Ngụy Lai đánh đập, làm nhục Hồ Tiểu Điệp; dựa trên kết quả giám định vết thương của pháp y, vẫn còn cách một khoảng khá xa đối với tiêu chuẩn luật định, thế nên chỉ đành làm theo luật giam giữ mấy ngày, đối với mấy đứa trẻ vị thành niên bạo lực này, nên để cho người nhà mang về dạy dỗ thì hơn.
Mặc dù Ngụy Lai xin nghỉ học, nhưng chuyện này chẳng có ý nghĩa gì với Trần Niệm cả.
Không đi học, đám Ngụy Lai như một đám chó săn không được xích lại, cứ canh giữ ngay trên đường về nhà lúc tan học, lúc bạn không để ý, bọn chúng sẽ xông đến cấu xé bạn ngay.
Cấp bậc trên dưới trong chuỗi thức ăn giữa sói và dê, không có chiến tranh, chỉ có đi săn và bị săn.
Mỗi ngày Trịnh Dịch đều đưa đón Trần Niệm đi học. Anh rốt tốt với cô, mang cho cô bữa sáng và tối, có khi còn mời cô ra quán ăn, bảo rằng cô quá gầy, cần được bồi bổ.
Bởi vì tính chất công việc, thời gian làm việc của anh không cố định, Trần Niệm đã quen việc ngồi trên bậc thang trước nhà, hoặc dưới ánh đèn ở ngay cổng trường, học thuộc từ đơn, chờ anh xuất hiện.
Ánh mặt trời sáng sớm màu vàng kim chiếu lên đầu cô, khiến sau cổ ấm áp. Trần Niệm nhìn cái bóng của mình, trên đầu như có một chiếc vòng bằng nhung mềm mại.
Cô xem đồng hồ đeo tay, hôm nay anh tới trễ. Cô chú tâm yên lặng học từ đơn.
Ngoài sân truyền đến tiếng bước chân, không phải của Trịnh Dịch. Hoa tường vi trên tường bay xuống lả tả. Trần Niệm nín thở, vịn vách tường chậm rãi đứng dậy, nghiêng người bước chân phải lên bậc thang, chuẩn bị trở vào nhà.
Thiếu niên nghiêng mặt, lơ đãng hoặc theo thói quen thoáng nhìn vào trong, đôi mắt xuyên qua song cửa đầy dây leo, giằng co một giây.
Hai người nhìn nhau trân trân, vẻ mặt ngỡ ngàng lại buồn cười.
Đã lâu không gặp, tóc Bắc Dã dài thêm một chút, băng vải trên cánh tay cũng đã tháo. Cậu mở miệng trước: "Em ở đây làm gì?"
Trần Niệm rút chân phải lại, đứng vững rồi mới khẽ cãi lại: "Đây là... nhà tôi."
Bắc Dã cuối cùng bị cô làm cho nghẹn họng, một lúc sau mới nói: "Tôi hỏi em không đi học lại ở đây làm gì?"
Trần Niệm không trả lời.
"Tôi hỏi em đấy." Cậu đút tay trong túi quần, chân đá vào cánh cửa trước sân, hình như muốn đi vào.
Trần Niệm nói: "Không cần cậu... quan tâm."
Cửa trước kẽo kẹt mở ra, cậu đứng tại chỗ, gió thổi qua, hoa tường vi rơi vào trên vai cậu.
Trần Niệm rũ mắt, cất quyển từ đơn vào cặp, đi xuống bậc thang, lúc đi ngang qua người cậu, trong lòng thầm kinh ngạc vì cậu đã cao hơn trước.
Bắc Dã quay đầu nhìn cô, đợi cô đi được một khoảng mới cất bước đuổi theo. Trần Niệm bước nhanh hơn, ngay chỗ rẽ xuất hiện bóng dáng của Trịnh Dịch, cô lập tức chạy tới.
Bắc Dã dừng lại, nheo mắt lại quan sát từ xa. Ồ, thảo nào.
"Anh Bắc..."
"Tiểu Bắc..."
Bạn của cậu đi đến, là Lại Tử và Đại Khang tóc vàng. Đại Khang ôm vai cậu nói chuyện, cậu không hề đáp lại, Đại Khang cảm thấy kì lạ, nhìn theo ánh mắt cậu, quan sát giây lát.Phở 1954 - Cửa hàng phở hương vị Bắc từ những năm 1954, chuyên phở bò các món phở bò, gà, phở xào, dùng kèm với quẩy, các thức uống đậm chất bắc : nước mơ, nước sấu . . . có chỗ đậu xe bên đường 💰Giá từ 50.000 VND ( 2$) 🏠 Địa chỉ: 31 Trương Định - Bến Thành - Quận 1 ( Gần chợ Bến Thành ➡️ Chỉ đường : https://goo.gl/ahZVMM 🔜 Giao Phở 1954/ Delivery : 0964.31.1954 (Zalo/ Viber/ SMS)Phở 1954Skip in 200:08 / 00:50: Ad ends in 00:42
YOU ARE READING
Thời niên thiếu tươi đẹp ấy - Cửu Nguyệt Hi [Full]
Genel KurguSố Chương : 30 Chương Thời niên thiếu tươi đẹp ấy là câu chuyện làm chúng ta phải nuối tiếc. Em của thời niên thiếu, xinh đẹp, đáng yêu, rực rỡ huy hoàng. Anh của thời niên thiếu, xấu xí, thối nát, tương lai mờ mịt. Câu chuyện này nói lên nỗi lòng c...