Chương 5 + 6

6.1K 336 62
                                    

☆ Chương 5:

Tuổi mười bảy là tuổi vô tư, tuổi ham vui. Đám trẻ xúm xít vây xem mèo trắng cho thỏa lòng hiếu kỳ, rồi cố ý mày một câu tao một câu làm bà Trình tức quá bỏ đi, lại có ai đó xum xoe với hoa khôi trường, la oai oái rằng người không bằng mèo...

Chuyện đã qua thì cũng cho qua luôn, sẽ không ai để chút việc nhỏ này ở trong lòng. Chứ nếu thật sự nghiêm túc cãi nhau với họ, bà Trình sẽ tức chết mất.

Giữa việc bàn luận về những vật dụng xa xỉ dành cho thú cưng và rủ nhau đi khu vui chơi, tất nhiên vế thứ hai hấp dẫn hơn. Chỉ lát sau, các bạn trẻ giống như một cơn gió, vội đến rồi lại vội đi.

Người và chó chặn đường đều đi mất, mèo trắng lười biếng vươn vai, hai ba cái nhảy lên tường vây xung quanh khu biệt thự, tiếp tục tuần tra lãnh địa. Móng mèo đi đến đâu, lãnh địa của mèo dài tới đó. Thế giới nội tâm của Miêu bệ hạ bao la rộng lớn, hùng tâm tráng chí như vậy đấy ╮(╯▽╰)╭

Loài mèo thích nhất là chạy trên tường cao, nhìn lũ chó ngu si và con người muốn lắm mà không làm được. Dao Quang đi dọc theo tường vây của khu biệt thự, đã gặp tổng cộng 6 con mèo. Trong đó có không ít là những giống mèo hình thể lớn, chủng loại cao quý và hiếm có.

Nhưng thần kinh của nhóm mèo mẫn cảm hơn nhiều so với Husky và vẹt. Với mèo trắng, tốc độ nhường đường chưa bao giờ quá 3 giây, cho đến nay vẫn chưa có con nào can đảm đi khiêu khích tìm đường chết..

Đi một vòng quanh khu biệt thự thì cũng đến giờ cơm trưa, Dao Quang không định về sớm như vậy, quyết định đi xa hơn đến đỉnh núi thôn Nguyệt Tuyền. Nơi đó có người quen, kiểu gì cũng được chiêu ăn đãi uống. Vài năm không gặp, về rồi cũng nên qua chào hỏi một câu.

Thôn Nguyệt Tuyền trước đây rất nghèo khó, nhưng từ khi khu suối nước nóng được khai phá, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, những người dân có chút đầu óc dù chỉ ăn theo làn sóng đầu tư của các đại gia cũng nhanh chóng phất lên.

Vài năm trở lại đây, thôn Nguyệt Tuyền đã thay đổi rất nhiều, gia đình nào có điều kiện cũng sẽ sở hữu ngôi nhà nhỏ hai tầng bằng gạch men ngói sứ thay cho tường đất mái ngói thuở trước. Dù so với những căn biệt thự gần đó thì có chút nhỏ bé và quê mùa, nhưng đặt ở trong thôn, đã là rất khang trang.

Không chắc chắn lắm đứng ngoài cửa nhà Lâm Lai Lễ, Dao Quang nghiêm mặt mèo trầm tư một giây, nâng móng gõ cửa.

Vì sao lại lịch sự gõ cửa như vậy? Là bởi nơi đây đã thay đổi rất nhiều, Miêu bệ hạ cũng không chắc mình có tìm đúng hay không.

May mà trước khi Dao Quang sắp hết kiên nhẫn, một chiếc xe tải nhỏ đỗ "kịch" trước cửa nhà, chủ nhân của ngôi nhà này - Lâm Lai Lễ, ngó đầu ra cửa sổ, kích động vẫy tay, "Miêu ~ đại ~ tiên ~ "

Đối với xưng hô như vậy, Dao Quang chỉ có thể im lặng cho đối phương một dấu chấm lửng "..."

"Miêu đại tiên, đúng là miêu đại tiên aaaaaaa."

Lâm Lai Lễ nhanh chóng xuống xe, kích động như fan cuồng nhìn con mèo trắng đứng trước cửa nhà mình. Bây giờ mà có nến hương tiền giấy trong tay, chắc chắn anh ta sẽ quỳ xuống bái lậy thắp hương đốt tiền để biểu đạt kính ý.

[ĐM]Ngày bình thường của Miêu bệ hạ (Hoàn)Where stories live. Discover now