Chương 3: Bạn bè của Jihoon.

143 19 13
                                    

Từ dạo sau khi biết được tên anh, Jihoon cứ hay ngồi ngẩn ngơ rồi viết tên anh lên cuốn tập để ngay ngắn trên bàn. Từng dòng từng dòng nắn nót đầy nâng niu, mãi cho đến khi cậu bừng tỉnh thì trang giấy trắng đã chi chít những dòng tên anh. Jihoon nhìn 3 chữ "윤지성" trước mắt rồi bỗng nhiên ngại ngùng, cậu chỉ muốn viết tên anh mà thôi, ai nghĩ là cậu lại vô thức viết nhiều đến như thế này.

Yoon Jisung. 25 tuổi. Giáo viên mầm non. Anh đã nói với cậu như thế.

Giáo viên mầm non... "Nếu vậy thì chắc anh dạy ở trường Hột Cơm rồi nhỉ! Quanh khu này chỉ có mỗi trường đấy thôi." Jihoon lại tiện tay vẽ bậy lên một trang giấy mới, hàng loạt suy nghĩ cứ lướt qua trong đầu cậu. "Từ đây qua bên Hột Cơm cũng không xa lắm, khoảng tầm 20 phút đạp xe nhỉ ? Mình muốn qua bên đấy cơ, nhưng mà chẳng có lí do gì để đến cả. Làm sao bây giờ ? Mà hình như thằng bé XXX nhà cô YYY bên cạnh học ở trường đấy thì phải. Mình có nên nhận đưa bé XXX đi học không nhỉ. Hay là như vậy nhỉ ?" Cậu ôm đầu rên rỉ mấy tiếng rồi nằm gục xuống bàn. "A ... Phải làm gì bây giờ ?"

---------------------------

Park Woojin đã đứng cạnh Jihoon nãy giờ nhưng cậu lại không dám gọi. Cậu sợ Jihoon sẽ quay lại đánh cậu ... Tên nhóc này làm gì mà cứ ngồi lên rồi lại gục xuống mãi, cái bàn cậu ta ngồi sớm muộn gì cũng sẽ bị cái đầu của cậu ta đập cho móp méo mất thôi. Đồ cứng đầu!

Nhưng mà đến giờ nghỉ trưa rồi. Uchinie muốn đi ăn cơm mà ... Nhưng Hoonie đang vớ vẩn như thế kia thì làm sao Uchinie dám rủ đây ~ Cậu phải giúp Hoonie bớt dở hơi đi rồi mới rủ đi ăn cơm được.

Nhưng khi cái bụng đói thì Uchinie sẽ chẳng nghĩ ra được gì cả, nên là ...

"Jihoonie ơi, đi ăn cơ... Á Hựựự..." Quả như dự đoán, có lẽ cậu đã tấn công quá mạnh mẽ khiến Jihoonie bị hoảng và thụi 1 đấm vào bụng cậu.

Jihoon bị tóm lấy bất chợt nên giật mình, theo phản xạ cậu quay lại đấm cho tên đó một phát. Không ngờ lại là Park Woojin... Cậu ta đang ôm bụng nằm ăn vạ dưới đất. Thôi kệ cậu ta vậy, đáng đời!

Nói vậy thôi, Woojin vẫn là bạn tốt của cậu, cậu không thể kệ cậu ta được. Jihoon lấy chân khều khều vào người Woojin và bật cười "Này, có đi ăn trưa không vậy ? Có thì mau mau đứng lên đi."

Woojin cảm thấy hương đồ ăn đang vương vấn quanh chóp mũi, cậu bật dậy với tốc độ mà cậu nghĩ còn nhanh hơn kết quả của tất cả các cuộc thi chạy nước rút trước đây của cậu. Woojin nắm tay Jihoon kéo nhanh xuống căn tin trường, nơi có đồ ăn ngon, có các dì bán đồ ăn dễ tính, nơi sắp xuất hiện một Woojin với cái bụng no căng tròn và hạnh phúc.

Trên dòng người xếp hàng, Woojin và Jihoon như mất hút trong dòng người. Nhưng giọng Woojin thì không! Vì cậu ta cứ huyên thuyên mãi về những chuyện trên trời dưới đất như việc con mèo nhà ai đó sáng nay cứ lượn lờ trước mặt cậu ta, hay chuyện cậu ta tưới cây nhưng phun tia nước quá mạnh khiến cây của mẹ cậu ta bị rách, cuối cùng cậu ta bị mẹ mắng cho một trận...

"Woojin hyung, anh nói gì mà nói lắm thế ? Em đi từ đằng xa cũng nghe thấy nữa đấy." Daehwi và Guanlin từ đâu đi tới trước mặt hai cậu, hai đứa nhỏ này mỗi tay xách 1 túi bánh mì to. Đúng là tuổi ăn tuổi lớn mà. Hai cậu thực chất vẫn còn đang học cấp 2, nhưng vì trường làng quanh đi quẩn lại chỉ có một hai ngôi trường nhỏ, nên các cậu cũng xem như chung trường với các anh, chỉ là học ở khác khu.

Mùa hạ có anh [Hoàn]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ