Chương 9: Daniel trở về

148 17 28
                                    

   Nhân một buổi trưa êm đềm, khi mặt trời rực rỡ còn đang lấp ló sau những đám mây trắng bồng bềnh, khi bầu trời còn xanh mát, khi những hàng cây còn đang lắc mình đung đưa theo từng cơn gió, khi Daniel vẫn còn chút dũng khí nhỏ nhoi, cậu quyết định sẽ đến trước mặt anh, cho anh biết đến sự tồn tại của cậu ở vùng quê nhỏ này.

   Đừng hiểu lầm, cậu vẫn còn thương anh là thật. Nhưng cậu vốn không muốn ép buộc anh. Nếu anh còn thương cậu, sẵn lòng tha thứ cho cậu và muốn tiếp tục mối quan hệ, cậu đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, cậu sẽ theo đuổi anh lại từ đầu. Còn ... nếu không, cậu vẫn sẽ tiếp tục ở lại đây bên anh chứ, nhưng sẽ tuyệt nhiên an phận, không làm gì khác, cậu chỉ đơn giản là nhớ anh, cậu muốn nhìn ngắm nụ cười của rạng rỡ của anh. Mỗi ngày ở Canada dù được sống trong nhung lụa thoải mái, nhưng không có anh, không được thấy nụ cười của anh, Daniel lại cảm thấy cuộc sống bỗng chốc trở nên trống vắng và vô cùng nhàm chán. Cuộc đời cậu chỉ có thể dùng từ vô vị để diễn tả.

   Cậu muốn thấy anh.

------------------------------

   Hôm đấy là một ngày yên tĩnh như mọi ngày. Những chú ve rả rích kéo lên một bản tình ca êm đềm. Con đường đê bằng phẳng, hai bên là cánh đồng lúa rộng lớn phủ xanh ôm trọn lấy cả tầm mắt ai. Ráng chiều nhuộm cam một vùng đất tĩnh mịch, từng cơn gió nhẹ khẽ luồn qua sợi tóc tơ của Jihoon. Nhịp sống tại vùng quê nhỏ an nhàn và êm đềm, không có tiếng xe cơ giới, thi thoảng lại có tiếng trẻ con cười đùa rượt bắt nhau trên chiếc xe đạp cũ kĩ. Cái không gian nơi đây luôn gợi cho con người ta một cái cảm giác hoài cổ, như được trở về làm một đứa trẻ, an yên và tự do tự tại. Ánh hoàng hôn phiêu du phủ lên mái tóc đen nhánh của Jihoon. Cậu chầm chậm sóng vai bên cạnh anh Jisung, bóng hai người đổ dài xuống mặt đất, song song tách rời nhưng đủ thân mật để khiến trái tim Jihoon đập rộn ràng. Hai cái bóng đen dưới mặt đất vốn chỉ là hai cái bóng đen, nhưng lúc này lại tạo ra cảm giác vô cùng hòa hợp.

   Rồi một trong hai cái bóng đen dừng lại. Bước chân của Jihoon khựng lại. Nhịp chân của Jisung đã không còn song song với cậu nữa.

   Jihoon cũng theo đó mà đứng lại hẳn. Một dáng người cao to xuất hiện trước mặt cậu. Anh ta vẫn duy trì một khoảng cách nhất định, nhưng cái cách mà anh ta xuất hiện chả hiểu sao lại khiến cậu có chút bối rối. Người đàn ông này có vẻ ngoài ưa nhìn, cơ thể cao to gọn ghẽ dưới lớp áo sơ mi xanh mát màu trời, đôi mắt một mí đáng yêu nhưng cũng sắc sảo đến lạ kì. Trái ngược với thân hình to cao mạnh mẽ kia, khuôn mặt tươi sáng đó lại khiến người ta cảm thấy muốn được cưng chiều và che chở cho cậu ấy, chiếc mũi cao cùng khuôn miệng tươi tắn lại càng làm anh ta trở nên rạng rỡ hơn.

   Nhưng điều khiến Jihoon bận tâm hơn cả chính là ánh mắt của anh ta. Ánh mắt anh ta luôn hướng về người bên cạnh cậu, là loại ánh mắt đau xót, tiếc nuối, hối hận nhưng lại đầy ắp yêu thương khi đã vô tình bỏ lỡ mất những thứ mà mình rất trân trọng ? Ánh mắt đó vô tình lại gợi lên cho Jihoon thứ cảm giác như thế.

   Điều này làm cậu vô cùng khó chịu. Cả thân thể ngứa ngáy, cậu chỉ muốn nhào đến ôm anh Jisung lại, che chắn Jisung khỏi tầm mắt của người con trai đó. Nhưng liệu nếu cậu làm vậy thì anh Jisung vẫn sẽ đối xử với cậu như trước chứ ?

Mùa hạ có anh [Hoàn]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ