Chương 29

36 5 0
                                    

Một ngày nọ của vài ngày sau những cảm giác kì lạ đấy, Jisung làm việc liên tục để quên đi thứ cảm xúc đang dâng lên trong lòng. Anh đang cảm thấy bất an. Anh vẫn chưa thể đặt xuống được hoàn toàn chuyện lúc trước, nên anh đã trốn tránh. Anh lại đang chạy trốn rồi, anh tránh mặt cậu, anh viện cơ bận để từ chối các cuộc hẹn đi chơi có mặt cậu, anh không nghe điện thoại. Anh chỉ là sợ anh sẽ phải trải qua chuyện cũ một lần nữa, làm tổn thương cậu và cả anh, và cả những người xung quanh nữa.

Anh lẩn tránh cậu hết mức có thể. Jihoon sẽ nhanh chóng quên đi chuyện đấy thôi, anh tin là như vậy.

...

"Hyung à, anh đang làm gì đấy ? Đi ăn bánh không nào ? Bà chủ mới gọi điện hỏi nhờ tụi mình ra phụ được không vì bỗng nhiên quán đông khách quá, bà làm không kịp." Sungwoon vui vẻ nói liên tục mà không cho anh có cơ hội trả lời. Cậu đã mặc định là anh sẽ đi từ trước rồi nên thế thì còn đợi anh trả lời cái gì nữa.

"Thế anh chuẩn bị đi. Tẹo nữa em với Seongwoo chạy qua đón nhé."

Rồi Sungwoon cúp máy cái rụp.

"..." Thằng nhóc hư đốn này. Muốn anh mày tức đến chết mới thôi à.

Jisung hậm hực đi thay đồ rồi ngoan ngoãn ra ngoài sân chờ các cậu đến. Jisung vốn rất thích các khu vườn nên căn nhà của anh dù có hơi nhỏ xíu một tí thì anh vẫn để dành ra một ít để làm một khu vườn nhỏ. Anh ngồi trên chiếc xích đu gỗ nhìn ngắm thành quả của mình. Mùa xuân muôn hoa nở rộ, hàng dây leo xanh rì tươi mát, vài khóm hoa rực rỡ trải đều khu vườn. Hàng cây xanh cũng phát triển nhanh chóng nay đã phủ tán xanh rì khắp sân nhà.

Mấy đứa nhỏ bảo thích đến nhà anh vì khu vườn rất đẹp. Anh trêu tụi nhỏ rằng là hóa ra mấy đứa không phải đến nhà anh vì nhớ anh mà là thích ngồi xích đu hóng mát ké đúng không.

Tụi nhỏ bảo ừ.

"..."

Dù sao thì thành quả của mình được người khác công nhận và yêu thích vẫn khiến anh cảm thấy rất vui.

Xích đu khẽ đung đưa, có cơn gió nhẹ thoảng qua khiến lá cây đung đưa xào xạc, vài chiếc lá nhỏ vì chịu không nổi cơn gió mà lả tả bay theo cơn gió. Vì là mùa xuân nên không khí rất dễ chịu, những cơn gió ùa về mát rượi và trong lành, Jisung hít một hơi thật mạnh rồi cảm nhận sự mát mẻ từ trong lồng ngực toát ra.

Sau đó anh nghe tiếng Sungwoon gọi anh ầm ĩ cả lên, anh vội vàng khóa cửa rồi chạy ra.

Anh còn đang nghĩ Sungwoon đến đón anh bằng cái gì, hóa ra là xe đạp. Sungwoon và Seongwoo mỗi người một chiếc. Anh bật cười rồi leo lên yên sau ngồi cố định cho Sungwoon chở anh đi.

Jisung ngồi đằng sau khoan khoái tận hưởng từng cơn gió mát lạnh mặc kệ cho Sungwoon ngồi đằng trước đổ mồ hôi vì đạp xe lên dốc.

Cửa tiệm có vẻ đông hơn anh nghĩ. Minhyun đã đến từ sớm, bà chủ nhìn thấy bọn anh liền phấn khởi đưa cho mấy cái tạp dề có thêu tên riêng của bọn anh. Vì trước đây anh và mọi người cũng thường giúp đỡ phục vụ cho quán nên chả cần bà chủ phân công thì bọn anh cũng tự tản ra làm việc. Thông thường thì bà chủ vẫn sẽ trả công cho bọn anh, tuy nhiên bọn anh từ chối vì dù sao bà chủ vẫn luôn rất thương bọn anh, toàn cho ăn chùa...

Mùa hạ có anh [Hoàn]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ