Chương 26

61 12 52
                                    

Jisung có một thói quen, và cũng gọi là sở thích, đó là đi đến Trung tâm cứu trợ động vật để giúp đỡ. Thông thường thì cứ một tháng anh sẽ đến đấy một lần, hoặc bất cứ khi nào anh cảm thấy rảnh rỗi, anh sẽ lại đi đến đó, đương nhiên là cùng với mấy đứa nhỏ.

Sungwoon, Seongwoo, Minhyun, Jaehwan, Daniel.

Trong mắt anh mấy đứa nhỏ này chính là hiện thân của thiên thần.

Nghĩ xem, đứa nào cũng đẹp trai, cao ráo, tài giỏi, tính tình tốt, lại còn yêu thương động vật nữa chứ. Chưa bao giờ anh thấy mấy đứa từ chối lời mời của anh cả.

Nói không phải tự kiêu, nhưng anh thật sự rất rất rất hãnh diện về mấy đứa nhỏ này của anh.

Anh trông chừng tụi nhỏ lớn lên đấy haha...

Hôm nay là tuần thứ 2 trong tháng, anh sẽ đến Trung tâm để giúp đỡ dọn dẹp. Lần này mấy đứa nhỏ vẫn đi chung với anh.

Nhưng mà sao mặt Daniel nhìn lại lấm lét thế kia. Có chuyện gì sao cứ ngó nghiêng mãi thế ?

Trời đang trong lúc giao mùa, thời tiết không còn se lạnh nữa mà đã dần chuyển sang ẩm ướt.

Một mùa hè nữa lại sắp đến rồi.

Cứ vào thời gian này trời lại dễ đổ mưa, cách vài ba ngày sẽ lại rải rác vài cơn mưa phùn. Thời tiết lưng chừng như vậy rất dễ khiến con người ta bị ốm.

Daniel chắc không phải là bị ốm đấy chứ ?

Anh chậm chạp tiến lại gần rồi áp tay lên trán Daniel.

Ừm ... Không thấy nóng mà.

Daniel bắt lấy cổ tay anh nắm chặt. Gương mặt cậu lộ vẻ ngạc nhiên nhưng rất nhanh chóng mỉm cười.

"Sao vậy anh ?"

"Em mệt hả ? Sao nhìn em kì cục thế ?" Jisung nhíu nhíu mày nhìn Daniel

"Kì cục hả ?" Daniel cười khẽ. Ai lại dùng từ kì cục trong tình huống như thế này bao giờ. Anh ngốc này. "Em không sao đâu."

Nhưng mà em nghĩ em sắp bị Minhyun mắng cho một trận rồi...

...

"Anh Jisungggggg ~"

Từ đằng xa một bóng hình lanh lẹ xuất hiện.

Jisung ngẫm nghĩ một hồi cảm thấy giọng nói này hình như anh có quen. Nhưng anh nghĩ mãi cũng chẳng ra, chỉ đành nheo mắt lại đợi đối phương đến gần.

Park Woojin thân thiện không sợ trời không sợ đất chạy nhanh tới.

Park Woojin thực chất vốn có quen biết với Jisung một xíu, vì cậu có một bé em họ học lớp của Jisung khi anh còn dạy ở dưới vùng quê. Lại chưa kể đến cậu cũng nhiều lần gặp anh khi đi chung với Jihoon nữa nên Woojin với anh cũng không tính là xa lạ.

Nhưng hình như chưa đủ thân để Woojin nhào đến ôm anh như bây giờ...

Jisung nghĩ vậy ...

Nhưng Park Woojin trẻ con thân thiện cái gì cũng không suy nghĩ nhiều. Không lạ thì tức là quen. Mà quen thì ôm một cái chả sao cả, nhưng thật ra có lạ đi chăng nữa thì ôm một cái cũng chả mất gì cơ mà.

Mùa hạ có anh [Hoàn]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ