Chương 23

76 12 10
                                    

Jihoon trở về sau cuộc gặp với Daniel.

Woojin đứng dưới gốc cây anh đào đang nở rực rỡ. Những cánh hoa trắng nhỏ nhảy múa quấn quít xung quanh cậu, rơi xuống vai áo thun đen vương vấn. Balo đeo lệch một bên, hai bàn tay nhét vào túi chiếc áo khoác gió. Thời điểm này không khí không quá nóng bức cũng không quá lạnh buốt, chỉ có chút se se. Woojin ngứa mũi hắt xì mấy cái, trong bụng rủa xả không biết có phải đứa ngốc nào dám mắng chửi cậu không.

Cậu hẹn Jihoon đi mua đồ. Hôm qua Jihoon bảo sẽ đi gặp Daniel rồi sẵn tiện thăm người thân cậu ấy luôn nên tối sẽ không về nhà ngủ. Biết thế nên Woojin đã hẹn cậu ấy 8h sáng nay gặp dưới gốc cây trước cổng trường.

MÀ BÂY GIỜ ĐÃ 8H35.

Cậu ấy mà không phải Park Jihoon thì cậu đã đập cho cậu nhớ đời rồi. Nhưng là Park Jihoon nên thôi, cậu ta sẽ đập lại cậu thật đấy...

Mãi một lúc sau mới thấy Jihoon hớt ha hớt hải chạy tới. Gương mặt cậu ửng hồng, dù trời có hơi lạnh nhưng vẫn thấy rõ từng giọt mồ hôi đang rơi xuống. Woojin có chút đau lòng.

Bốpppppp...

Á á á á á ...

Woojin ôm lấy cánh tay đau nhói, ngơ ngác không biết cái gì mới xảy ra. Jihoon trợn mắt nhìn cậu, phe phẩy bàn tay mới đánh Woojin.

Trời lạnh đánh người đau tay quá. Jihoon nghĩ thầm.

"..." Ủa gì vậy ? Cái gì mới bộp vào cánh tay tui vậy ? Ủa sao cánh tay đau dậy nè ? Ủa có con ruồi đột biến mới bay qua hả ? Hay thiên thạch tí hon mới rơi ? Sao tui đau mà không biết tại sao hết vậy ? Ủa ủa ủa ...

"Đồ dở hơi này." Jihoon đánh thêm một cái vào cánh tay trái Woojin nữa. Cho đều ấy mà.

Woojin ôm hai cánh tay rấm rứt. Nước mắt như chực chờ rơi xuống vì đau.

Ồ hóa ra là Jihoon đã đến đúng giờ. Chỉ là cậu ấy đứng ở cổng trước, còn cậu lại đứng đợi ở cổng sau. Thảo nào ...

"Thế sao cậu không gọi tớ ?" Cậu nhăn nhăn mũi. Jihoon mà gọi thì có phải đã khỏi mất công đứng chờ không.

Woojin lôi chiếc điện thoại từ trong balo ra.

Jihoon vẻ mặt như muốn đánh Woojin.

"A ha ha ... Ha ha ... Ha ... Hà ..." Woojin lúng túng gãi đầu. Giọng cười cứ bé dần bé dần rồi như chuyển sang muốn khóc, cậu nhào đến bám dính lấy Jihoon. "Jihoon ơiiii... Huhuhu tối qua tớ chơi game nên tắt chuông điện thoại đi mất tiêu ... Huhuhu ..."

Màn hình hiện lên 16 cuộc gọi nhỡ.

Woojin đáng bị đánh đòn mà...

Jihoon thở dài. "Thôi được rồi. Tha cho cậu đấy."

Woojin nhảy cẫng lên ôm choàng lấy Jihoon, bất chợt cậu thấy miếng băng keo cá nhân trên gương mặt trắng trẻo ấy. Lại nghĩ đến hôm qua cậu ấy mới đi gặp Daniel. Có khi nào ...

"Jihoon à." Gương mặt Woojin bỗng trở nên nghiêm túc. "Vết thương trên mặt cậu ..."

"..." Jihoon chột dạ đưa tay lên sờ nhẹ vào miếng băng keo. "Thật ra khô..."

Mùa hạ có anh [Hoàn]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ