Chương 18.

74 15 0
                                    

Thời tiết cuối hè cũng đã dần dịu bớt đi cái oi bức đến khó chịu, thay vào đó là cái mát mẻ kéo theo vài cơn mưa cuối mùa bất chợt. Những cánh hoa rực rỡ lấp lánh ánh nước trong veo sau cơn mưa phùn. Mùi đất sau mưa đặc trưng tràn vào lồng ngực, anh sảng khoái hít một hơi thật sâu. Thi thoảng vài giọt mưa còn đọng lại trên tán cây rơi xuống khiến vai áo anh ướt lạnh.

"Jihoon à ~~~"

Bóng lưng Jisung chợt cứng lại. Cơ thể anh không nhúc nhích được. Cái tên quen thuộc kia...

"Tên nhóc này, em mà cứ chạy lung tung là chị sẽ để mặc em ở lại đây đấy."

Tiếng một cậu bé khóc òa lên, bàn tay nhỏ nhắn dụi dụi lên gương mặt bầu bĩnh. Cậu nhỏ mặc chiếc yếm jean, đầu tròn vo đội một chiếc nón lưỡi trai nhỏ màu đỏ. Đôi mắt tròn xoe đỏ au mọng nước. Rồi cậu ôm chặt cổ người chị gái, để mặc cô chị ôm ấp vỗ về.

Hai người cứ thế lướt qua Jisung.

Đã một tháng rồi nhưng cảm xúc của anh vẫn luôn rất kì quái.

Anh luôn trốn tránh việc nghĩ về đêm ấy.

Anh vẫn nhớ cảm giác đó. Anh tự hỏi tại sao lúc đó anh lại chần chừ, rồi tại sao anh lại bỏ trốn luôn trên này mà không một lời nhắn. Anh có thích cậu không ? Cậu có thích anh không ? Hay cậu chỉ đang say nắng thôi ? Cả anh nữa, cảm giác của anh khi bên cậu là gì vậy ? Nơi đó chứa rất nhiều kỉ niệm vui vẻ. Còn cả Ji nữa, anh cũng chưa quay về để gặp nó, chắc nó đã lớn lắm rồi.

Jihoon chắc cũng đã thay đổi rồi ...

Đi dưới ánh mặt trời lâu ngày con người ta dễ bị say nắng, nhưng cơn say nắng nào rồi cũng có những viên thuốc đủ màu làm dịu đi. Cuộc đời của cậu còn dài, rồi mai này sẽ có nhiều viên thuốc sặc sỡ hơn nữa chữa lành cơn cảm nắng này cho cậu thôi.

Chuyện gì rồi cũng sẽ qua.

Giống như hộp cháo giò trên tay anh, ban đầu ấm nóng nhưng sau cùng rồi thời gian cũng sẽ làm nó nguội lạnh dần. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.

Jisung siết chặt túi cháo trong tay, cảm nhận từng hơi ấm đang dần phai đi.

Phải rồi, thời gian rồi sẽ làm nguôi ngoai đi mọi thứ.

Ừm ...

...

Ừmmmmmmmmmm................

...

Hửm ....

Nguội ? ......

Chết rồi, hộp cháo cho Seulgi bị nguội mất rồiiiii.

Jisung thở dài nhìn hộp cháo trên tay rồi quay ngược lại quán cháo mua thêm một hộp nữa. Đâu thể nào cho em ấy ăn đồ lạnh được.

Jisung xách 2 hộp cháo thất thểu trở về. Cửa phòng chưa kịp mở đã nghe thấy tiếng cười đùa ầm ĩ.

"Anh ơi mau lại đây đi. Mấy đứa nhỏ đến thăm em nè." Seulgi mau chóng vẫy tay gọi Jisung lại.

Anh đưa mắt đảo một vòng. Minhyun đang ngồi bên cạnh giường, Seongwoo và Jaehwan thì nhảy tót lên giường ngồi, còn Sungwoon lại đang nhảy nhót làm trò gì đấy. Mấy đứa nhỏ này đến thăm bệnh hay là đến làm trò đây. Ngố hơn nữa là cô bệnh nhân nhỏ kia còn ra vẻ rất hưởng thụ nữa cơ.

Mùa hạ có anh [Hoàn]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ