Anh vẫn nhớ rất rõ, cái ngày mà Daniel vừa tròn 18 tuổi 7 tháng, cậu quyết định sẽ đi Canada, cậu muốn đưa Jisung theo, nhưng anh không muốn đi, gia đình anh còn ở đây, bạn bè anh cũng vậy. Hai người đã cãi nhau. Lần đầu tiên trong 1 năm rưỡi bên nhau, hai người chiến tranh lạnh. Anh không xuống nước, cậu cũng chẳng còn làm trò khiến anh nguôi giận như mọi lần. Cả hai người dường như mất đi sự kết nối, không còn nói chuyện với nhau, không còn những cuộc điện thoại mỗi tối hay những túi đồ ăn mà Daniel thường đem đến mỗi khi anh than đói. Mọi chuyện dường như đã kết thúc theo một cách cực kì tồi tệ.
Giá như lúc đó, cả anh và Daniel đều bỏ qua lòng tự trọng và sự yếu đuối của mình, thì mọi chuyện có lẽ sẽ không đi đến kết cục như thế này.
"Em sắp bay rồi. Anh ... có lẽ vẫn còn tức giận vì sự trẻ con của em nhỉ, nên anh mới không thèm nhìn mặt em nữa ... Em xin lỗi anh vì những chuyện đã qua. Và cảm ơn anh về tất cả. Khoảng thời gian bên anh em thật sự rất hạnh phúc. Em yêu anh. Tạm biệt anh."
Jisung thất thần nhìn vào điện thoại, từng chữ như mũi dao cứa sâu vào tim anh, mỗi chữ là một nhát dao, rạch từng mũi chồng chéo lên nhau.
Anh biết hôm nay là ngày Daniel đi. Anh muốn nhìn thấy cậu ấy, nhưng cũng không dám tìm cậu ấy. Anh sợ việc phải đối mặt với Daniel, anh sợ cậu ấy sẽ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn anh, anh sợ cậu ấy sẽ phủi sạch sẽ những gì giữa anh và cậu. Lòng anh như có hàng ngàn con kiến, ngột ngạt và rối bời.
Anh nhìn đồng hồ. 8h30. 9h cậu ấy sẽ lên máy bay. Không kịp nữa rồi. Kể cả khi anh dùng tốc độ nhanh nhất để lao đến đó thì cũng vẫn không kịp. Sẽ không bao giờ kịp. Anh đã bỏ lỡ mất cậu. Có lẽ là bỏ lỡ nhau cả cuộc đời.
Anh trượt người nằm dài xuống chiếc võng, để những tia nắng ấm áp phủ lên gương mặt anh, đôi mắt khẽ nheo lại rồi từ từ khép đôi hàng mi. Chiếc võng lắc lư lùa những ngọn gió len lỏi qua mái tóc Jisung. Anh gác tay lên trán rồi trượt dần xuống đôi mât để che đi ánh nắng chói chang, và cũng để che đi những giọt nước mắt đang trộm rơi.
Có lẽ nên kết thúc tại đây thôi.
...
"Chú ơi, nhanh lên hộ cháu với ạ." Jisung siết chặt chiếc điện thoại trên tay. Màn hình vẫn phát sáng, hiện ra dòng chữ cứng nhắc nhưng lại khiến trái tim anh đau nhói. Những chiếc xe ngoài ô cửa kính liên tục vụt qua. Dòng người ngoài kia vẫn thong thả dạo bước, gương mặt tươi cười rạng rỡ.
"Anh ... Gặp em lần cuối được không."
Dường như cả thế giới đều đang vui vẻ dưới ánh mặt trời tỏa sáng, chỉ mình anh u ám lẩn tránh sự rực rỡ đó. Tâm trạng anh như lửa đốt. Jisung hy vọng mình sẽ đến kịp. Cậu ấy đã nói là muốn gặp anh cơ mà. Anh không thể trễ được. Anh muốn gặp cậu ấy.
Nhưng mọi thứ không bao giờ như con người ta hy vọng.
Jisung ngước nhìn lên bầu trời, dõi theo cánh chiếc máy bay đang đưa người anh yêu xa rời khỏi anh. Trán Jisung lấm tấm những giọt mồ hôi. Bầu trời hôm nay thật trong xanh, mặt trời rực rỡ lan tỏa hơi ấm phủ khắp bầu không gian. Tia nắng gay gắt chiếu xuống khiến mắt anh như phủ một màng sương mỏng rồi bất chợt nhòe đi, hóa thành một giọt lấp lánh lăn trên má anh. Trời ấm áp như thế này, mà sao lòng anh lại lạnh đến vậy.
BẠN ĐANG ĐỌC
Mùa hạ có anh [Hoàn]
Fanfiction[Yoon Jisung x Park Jihoon] Yoon Jisung là giáo viên mầm non Park Jihoon là cậu học sinh Mùa hè năm Jisung 25 tuổi, Jihoon 17 tuổi, hai người lần đầu tiên gặp nhau, dưới cơn mưa mùa hạ, và bó hoa lưu li.