Chương 17: Quyết định

2.3K 39 0
                                    

Chương 17: Quyết định

Tiếng còi tàu xe lửa vang lên, đúng 7 giờ sáng.

"Hành khách hãy giữ yên chỗ ngồi. Một lần nữa xin nhắc lại, hành khách hãy giữ yên chỗ ngồi, xe lửa bắt đầu khởi hành." Tiếng nhắc nhở từ phụ lái.

Hàn Ân ngồi yên vị trên ghế, xe lửa chầm chậm lăn bánh. Cô bắt đầu chuyến đi 6 tiếng đồng hồ về lại An Viên.

Cô có gửi lời nhắn lại cho Bạch Phí Ưu, khi thức chắc anh sẽ đọc được. Còn về việc anh có trả lời lại hay không, cô cũng không hy vọng gì nhiều.

Thế là kết thúc! Cô chỉ vừa trở thành quản gia cho anh một tuần lễ, đã xảy ra quá nhiều việc. Dù sao, hai tuần lễ nữa anh cũng sẽ trở về Nhật Bản, cô sẽ tránh mặt anh đến lúc anh rời đi, có như thế cô mới không áy náy việc cũ.

Cô mở lại tấm ảnh của hôm qua cô chụp được. Cả khi ngủ anh cũng rất đẹp! Mũi cao, đôi mày rậm... cả đôi môi mỏng kia nữa. Anh đã trao cho cô nụ hôn nóng bỏng, mãnh liệt mà cô đã từng mơ ước.

Trời mùa thu tháng 10, hoa bỉ ngạn đã nở rộ. Những bông hoa dại ven đường ray tàu sinh sôi nảy nở, một vùng trời đỏ rực trước mắt Hàn Ân. 

Đôi mắt cô mơ màng, những năm tháng cũ chợt ùa về…

Hàn Ân cô tỉnh dậy, thấy mình đã nằm trong bệnh viện. Trên đầu còn quấn băng.

Cô mệt mỏi ngồi dậy, rút kim tiêm đang ghim vào tay cô ra, cứ thế cô dùng tay dựa vào bức tường muốn đi ra hành lang.

Cô nghe được tiếng cãi vả sau cánh cửa phònh cô định mở.

"Tôi xin cậu! Cậu làm chuyện gì với tôi cũng được, làm ơn đừng cho Hàn Ân biết!"

Đó là giọng bố cô. Hàn Ân áp tai vào cánh cửa nghe tiếp, vang lên là giọng trầm thấp của Bạch Phí Ưu.

"Thế sao ông không nghĩ cho tôi? Cho gia đình tôi?"

"Ông không bao giờ giấu cô ấy được cả đời đâu ông Hàn à!"

"Từ nay về sau, Bạch gia sẽ không còn mối quan hệ nào với Hàn gia nhà ông nữa!"

Hàn Ân kinh ngạc mở cửa, đập vào mắt cô là bố mình đang quỳ xuống, trên khuôn mặt khắc khổ của ông đầy vẻ tội lỗi.

Bạch Phí Ưu dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cô, ánh mắt đầy căm hận. Hàn Ân hoảng sợ, thật sự rât hoảng sợ, vì chưa bao giờ Bạch Phí Ưu dùng ánh mắt đó nhìn cô.

"Hàn tiểu thư, từ nay về sau, tôi và cô sẽ là người xa lạ, mãi mãi!"

"Tại... tại sao?" Hàn Ân mở to mắt, không tin được lời anh nói.

Bạch Phí Ưu cười khinh: "Muốn biết? Hãy hỏi chính bố cô đi!"

Hàn Ân đỡ Hàn Tư Thông dậy, ông im lặng.

"Anh Tiểu Bạch, có chuyện gì từ từ nói, anh đừng làm em sợ..."

"Tôi đã không còn là anh Tiểu Bạch ngày xưa nữa!" Lời nói của anh đầy chát đắng.

Bạch Phí Ưu xoay người rời đi, Hàn Ân vội loạng choạng bước theo nắm lấy áo anh, đôi mắt ướt lệ: "Anh Tiểu Bạch, như vậy là sao? Bộ anh không xem em là đứa em gái anh nữa sao?"

Tình Đầu Dành Hết Cho Anh - Tiểu Kết Ngủ Ngày (Full)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ