Ngay lúc hiểm nguy ngàn cân treo sợi tóc, một tiếng chuông thanh lảnh cao vút lại lần nữa vang lên, mà lần này tiếng chuông ngân mang theo linh lực cường đại tạo thành lưỡi đao vô hình sắc bén đánh bật một lớp yêu ma cùng hung thi đang tràn lên. Yêu Hồ nghiến răng, ánh mắt căm hận nhìn chằm chằm về phía phát ra tiếng chuông, ả mơ hồ cảm thấy vết thương trên eo mình lại rách toát ra đổ máu, đau đớn khôn nguôi. Mà kẻ gây ra vết thương này, dần dần hiện ra trong tầm mắt ả.
Từ trong rừng phía sau đám Kim Lăng, một thân ảnh bước ra, tử y trong gió nhẹ phiêu bay, Tam Độc tuốt vỏ Tử Điện hóa roi, linh lực hộ thể xung quanh một màu tím xinh đẹp. Mắt hạnh tinh tế, đuôi mắt dài, môi mỏng mím thành một đường, Giang Trừng dùng khí thế chấn động tâm khảm xuất hiện, mà theo từng bước chân Giang Trừng, chuông bạc trên trên hông phát ra tiếng kêu thanh thúy, âm cao tận trời mây vang vọng cả một vùng rừng núi.
"Cậu!!!"
Kim Lăng không kiềm được vui mừng reo lên, mà Lam thị hậu bối nhìn thấy Giang Trừng cũng đồng một loại cảm giác vui mừng.
Giang Trừng liếc nhìn đám Kim Lăng, Lam Tư Truy bị nhốt trong kết giới mà Lam Hi Thần y đang gục dưới đất. Tiếng chuông rót đầy linh lực vừa rồi của Giang Trừng không những đánh lui yêu ma mà đồng thời cũng phá ảo cảnh của Yêu Hồ đối với Lam Hi Thần.
Lam Hi Thần mệt mỏi dùng Sóc Nguyệt chống đỡ cơ thể đứng lên, hướng Giang Trừng nở một nụ cười.
"Đa tạ Giang tông chủ cứu giúp."
Giang Trừng nhìn y chỉ hừ một tiếng, cũng không như thường lệ buông ra lời châm chọc gì, hiển nhiên đối với lời nói lúc ở sơn động của Lam Hi Thần vẫn còn rất để tâm. Hắn quay đầu nhìn Yêu Hồ phía bên kia khu rừng, khóe môi mỏng khinh bạc cười một tiếng, ánh mắt tàn nhẫn.
"Chỉ bằng một con hồ ly như ngươi, còn dám xưng danh ngang hàng với Ngụy Vô Tiện? Hắn tốt xấu gì cũng mang danh Di Lăng lão tổ, còn ngươi...phế vật!"
Cùng với hai chữ cuối rơi xuống, Tử Điện như độc xà dùng tốc độ mắt thường không thể theo kịp lóe lên ánh tím đánh một roi lập tức vang lên tiếng gào rống thảm thiết của yêu ma, hung thi cùng tiếng oán hận của oán linh. Yêu Hồ tức giận đến run người, gào lên.
"Giang Trừng ta tuyệt đối không bỏ qua cho ngươi! Ta phải bắt ngươi bỏ mạng nơi này, trở thành hung thi cho ta!"
Giang Trừng cười vang một tiếng, hiển nhiên đối với hăm dọa của Yêu Hồ không mảy may chút quan tâm mà ngược lại còn như vừa nghe một câu chuyện cười.
"Khẩu khí thật lớn, để xem bản lĩnh của ngươi đến đâu."
Nói rồi bóng tử y liền sấn lên phía trước, thân thể linh hoạt tốc độ kinh người, Tam Độc trong tay đại khai sát giới, một đường chém giết yêu ma, thế như mãnh hổ đem hết thảy yêu ma đều giẫm đạp dưới chân, khung cảnh tuy nhiễm sắc tử khí nhưng vẫn khiến lòng người kinh động.
Lam Hi Thần nhìn khung cảnh trước mắt trong lòng không khỏi thảng thốt, từ lâu đã biết danh Tam độc thánh thủ của Giang Trừng không phải là hư danh thế nhưng tu vi lại cao đến mức kinh hãi thế tục này là điều mà Lam Hi Thần vạn lần không nghĩ đến. Năm xưa Xạ Nhật chi chinh Lam Kim Nhiếp ba thế gia tu tiên hợp thành Tam Tôn tạo thành một chiến trận, hiển nhiên không hề cân nhắc đến Giang gia vừa vực dậy từ họa diệt môn, mà Giang Trừng lúc đó vừa qua tuổi thành niên không lâu trở thành tông chủ Giang gia vẫn khiến kẻ khác nghi ngờ năng lực. Vậy nên Xạ Nhật chi chinh liền hình thành một thế trận song đôi, ba nhà Lam Kim Nhiếp một bên, Giang gia cùng những gia tộc bị Ôn thị ức hiếp khác một bên, hai bên tuy không độc lập hành động nhưng cũng không trực tiếp hỗ trợ nhau trên chiến trường. Cho đến tận huyết tẩy Bất Dạ Thiên, Lam Hi Thần mới lần nữa nhìn thấy Giang Trừng lúc này đã đặt xuống dáng vẻ thiếu niên năm nào, khoác lên ngoại bào tông chủ, khí tức âm trầm, bóng lưng thẳng tấp như đại thụ tựa như trời có sập xuống hắn cũng có thể chống đỡ được.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Hi Trừng] Nhân sinh tựa sương khói
FanfictionMa đạo tổ sư đồng nhân văn Nhân vật thuộc về Mặc Hương Đồng Khứu, OOC thuộc về tôi. CP: Hi Trừng, (một ít Vong Tiện) Văn án: Sau đêm ở Quan Âm miếu, tất cả tựa như trở lại bình thường, cũng tựa như đã thay đổi. Tổn thương một người rất dễ, trân quý...