Chương 6: Trời cao trăng sáng

6.9K 604 72
                                    

Gió đêm Vân Mộng vừa yên tĩnh lại mang theo chút nghịch ngợm thổi xuyên qua những bông hoa sen vươn cao mình trên mặt nước khiến chúng đung đưa nghiêng ngả va vào nhau, hoa sen cùng đài sen chen lẫn nhau như cố gắng vươn mình thật cao đón lấy ánh trăng dịu dàng.

Lam Hi Thần nhìn nụ cười của Giang Trừng nhạt dần rồi tắt ngắm trên đôi môi mỏng cảm thấy có chút tiếc nuối, không biết khi nào Giang Trừng có thể lần nữa lại nở nụ cười đẹp như vậy.

Giang Trừng thấy y vẫn ngẩn người thì tự mình đưa tay ngắt lấy một chiếc đài sen còn non, đài sen xanh mướt, khi hái xuống còn có thể ngửi được mùi nhựa tươi sống tiết ra từ thân cùng mùi sương đêm đọng trên cành. Hắn tự mình tách hạt, lột vỏ sau lại tách hạt sen làm hai, lộ ra tâm sen nhỏ màu ngọc bên trong đưa cho Lam Hi Thần xem. Sau đó hắn lấy từ trong buồng thuyền ra một bộ trà cụ, hiển nhiên Hoành bá làm việc rất chu đáo, trên thuyền không chỉ có rượu cho Giang Trừng mà lão còn chuẩn bị cả trà cho Lam Hi Thần. Giang Trừng đem tâm sen thả vào ấm trà rồi rót cho Lam Hi Thần một chung trà, Lam Hi Thần nhận lấy,

"Ở Liên Hoa Ổ, hạt sen thường được ngào đường làm thành những món điểm tâm ngọt, trẻ con rất thích ăn, tâm sen được tách ra phơi khô làm trà, tuy đắng nhưng hậu ngọt, lại thơm. Các lão nhân lớn tuổi rất thích uống, có thể hạ hỏa cùng điều dưỡng thân thể. Chốc nữa ta sẽ sai hạ nhân chuẩn bị hai phần trà tâm sen đặc sản Vân Mộng để Lam Hi Thần mang về, một phần cho ngươi một phần thay ta kính cho Lam lão tiền bối, tạ ơn lão lâu nay chiếu cố Kim Lăng."

Lam Hi Thần nghe vậy mỉm cười, ý cười tràn ra cả đáy mắt.

"Giang tông chủ khách khí."

Giang Trừng lắc đầu.

"Không khách khí, lão nhân đã trông coi ta từ thuở thiếu niên, giờ lại chiếu cố đến Kim Lăng, hiếu kính lão là bổn phận của ta."

Lam Hi Thần nghe Giang Trừng nói như vậy bất chợt lại nhớ đến những lời hắn nói trước khi đến trấn Phục Đức khiến y càng cảm thấy bản thân mình quá vô dụng.

"Là lam mỗ trước đây quá mê muội, cũng nhờ Giang tông chủ chỉ điểm mà thoát khỏi u mê, thật sự người cần phải cảm ơn Giang tông chủ là tại hạ mới phải."

"Ta chẳng qua cũng chỉ là xấu tính độc miệng mà thôi, Lam tông chủ không cần để trong lòng."

Rượu đã qua nửa tuần, trà cũng đã nhạt vị, Lam Hi Thần và Giang Trừng vẫn giữ yên lặng cùng ngồi trên thuyền ngắm phong cảnh, nhưng cả y và hắn đều không cảm thấy gượng gạo ngược lại càng thoải mái ngồi cùng nhau như những bằng hữu lâu năm không gặp.

"Giang tông chủ, tại hạ có một yêu cầu có chút quá phận, không biết có thể nói ra không?"

Thanh âm của Lam Hi Thần rất nhẹ, lại ôn nhu tựa lưu thủy khiến Giang Trừng cảm giác hắn không thể từ chối bất cứ điều gì Lam Hi Thần yêu cầu khi y dùng thanh âm này để hỏi hắn. Vậy nên Giang Trừng gật đầu.

"Không biết Giang tông chủ có nhã hứng, muốn cùng Lam mỗ kết giao bằng hữu?"

Lần này Giang Trừng triệt để ngạc nhiên, mắt hạnh của hắn mở lớn nhìn Lam Hi Thần với dáng vẻ kinh ngạc đến khó tin. Lam Hi Thần đối với bộ dạng của Giang Trừng vẫn rất bình tĩnh tiếp tục nói.

[Hi Trừng] Nhân sinh tựa sương khóiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ