Lam Hi Thần mỉm cười đến gần đưa tay vén mái tóc bị gió thổi đến loạn của Giang Trừng ra sau tai, Giang Trừng lại ngây ngốc mặc y chạm vào tóc mình cũng không né tránh, không phản kháng. Giờ đây quẩn quanh bên chóp mũi Giang Trừng đều là mùi hương tuyết tùng quyện cùng hương hoa ngọc lam, mùi hương này khiến trong lòng Giang Trừng rung động mạnh mẽ, tựa như tất cả thâm trầm, bi thương trước đây đều bị vui sướng, ngọt ngào cuốn trôi. Giống như rượu ngon nguyên vị, như sơn tuyền ngọt lành, giống như nước mắt chua xót. Ôn nhu của Lam Hi Thần như mật ngọt khiến cả cõi lòng Giang Trừng ê ẩm.
Chỉ cần như vậy thôi, Giang Trừng cảm thấy bản thân mình từ nay về sau đã vô phương từ chối Lam Hi Thần. Ý nghĩ miên man dẫn lối cả đời còn lại vô cầu bất hối.
...
Bóng đêm đã buông từ rất lâu, nuốt chửng cả vùng sông nước vào trong đêm tối, chim đã về tổ, ánh sáng tại những hộ gia cũng đã tắt, canh giờ đã chẳng còn sớm, trên sông chỉ còn lại tiếng côn trùng hát râm ran cùng tiếng khua nước của gió, cá dưới mặt sông quẫy đuôi cũng trở nên nhẹ nhàng trong đêm tối, chỉ động mặt nước một chút rồi lại yên tĩnh ngay.
Giang Trừng cùng Lam Hi Thần ngồi trên chiếc thuyền nhỏ như trở về đêm ở Liên Hoa Ổ. Gió đêm thổi qua lạnh lẽo, Lam Hi Thần thanh âm lại ôn hòa ấm áp tựa xuân phong.
"Vãn Ngâm đến cũng là vì dị tượng ở nơi này sao?"
Giang Trừng gật đầu thay cho câu trả lời, ánh mắt nhìn lướt qua mặt sông mang theo vẻ đề phòng.
"Từ xưa đến nay dị tượng đều là những điềm báo, không thể xem thường. Huống chi nơi này thôn dân sinh sống nhiều, nếu chủ quan thì tai họa ắt khó lường. Giống như năm đó..."
Giang Trừng nói đến đây nhận ra bản thân dường như lại dắt câu chuyện ngược về dòng thời gian liền không nói nữa. Lam Hi Thần vừa nghe liền hiểu Giang Trừng muốn nói chuyện gì.
"Thời niên thiếu, tuy đã từng khinh cuồng nhưng đáng quý."
Giang Trừng ngoài ý muốn cũng không tỏ vẻ mỉa mai, chỉ là nhẹ nhàng thừa nhận, nhẹ nhàng đến mức ngay cả chính hắn cũng cảm thấy khó tin.
"Đúng vậy, ta quả thật cũng cho rằng đó là thời gian tươi đẹp nhất trong cuộc đời của ta. Nhưng bởi vì quá đẹp, nên mỗi lần nhớ đến cũng đều đau đến khắc cốt. Có đẹp đến đâu, cũng chỉ là đã từng, dù cho buông không được hận không đành, cũng có ý nghĩa gì đâu."
Lam Hi Thần nhíu mày:
"Ta vốn cho rằng, ngươi hận Ngụy công tử."
Giang Trừng nhìn chằm chằm mặt nước, không biết nghĩ gì, hồi lâu mới lên tiếng. Những lời này, có lẽ là lần đầu tiên Giang Trừng thật sự bộc bạch hết tất cả trong lòng, Lam Hi Thần cũng là người duy nhất hắn thẳng thắn nói ra.
"Năm đó vì mang Ngụy Vô Tiện về mà phụ thân mang hết cẩu của ta đi, đối với hắn phụ thân luôn quan tâm, lo nghĩ còn đối với ta lại hững hờ như nước. Mẫu thân lại cho rằng cha còn lưu luyến người cũ, vì vậy mà đối với Ngụy Vô Tiện mang theo thành kiến, hà khắc hắn. Gia môn cứ vậy mà không vui vẻ. Ta nỗ lực dẹp bỏ sự chán ghét với Ngụy Vô Tiện, thật sự xem hắn là huynh đệ, muốn che chở hắn, muốn cho hắn những gì hắn đáng được nhận. Càng mong muốn phụ thân có thể yêu thương ta, mong muốn mẫu thân có thể thôi làm khó hắn. Cuối cùng đều là công đổ biển, còn liên lụy sư tỷ thay chúng ta hứng chịu. Lúc đó ta xác thật đã nghĩ, nếu như không có hắn, có phải gia môn ta cũng sẽ yên vui như các thế gia khác hay không?"
BẠN ĐANG ĐỌC
[Hi Trừng] Nhân sinh tựa sương khói
FanfictionMa đạo tổ sư đồng nhân văn Nhân vật thuộc về Mặc Hương Đồng Khứu, OOC thuộc về tôi. CP: Hi Trừng, (một ít Vong Tiện) Văn án: Sau đêm ở Quan Âm miếu, tất cả tựa như trở lại bình thường, cũng tựa như đã thay đổi. Tổn thương một người rất dễ, trân quý...