Chương 37: Đều là báo ứng

19.6K 358 43
                                    

Trên màn hình, An Bảo đột nhiên thấy Tô Ngưng biến mất, liền lập tức oa oa kêu lớn:

-Mẹ, mẹ, mẹ làm sao vậy? Không thấy, không thấy mẹ đâu.

Phát hiện Tô Ngưng không thích hợp, thân thủ Tống Trí Viễn lập tức đỡ lấy thân thể cô, nhưng một tay cầm điện thoại, một tay ôm Tô Ngưng, sức lực của hắn không đủ.

-Tiểu Ngưng, em sao rồi, lại thấy nhức đầu sao?

Tống Trí Viễn lo lắng hỏi, đặc biệt chú ý tới sắc mặt Tô Ngưng đột nhiên trở nên trắng bệch, ngực hắn liền trở nên khẩn trương hơn.

Tô Ngưng nhắm chặc hai mắt, nghe tiếng An Bảo kêu, lòng của cô giống như bị kim châm đâm đến khó chịu, dùng sức khởi động thân thể của mình, hướng Tống Trí Viễn nói:

-Em không sao, Trí Viễn, mau cho em xem An Bảo một chút.

Tống Trí Viễn hiểu rõ tính bướng bỉnh của Tô Ngưng, nên cũng chỉ bất đắc dĩ cầm điện thoại lên, để cho Tô Ngưng tiếp tục trò chuyện với An Bảo.

-An Bảo ngoan, đừng khóc. Mẹ ở đây.

Tô Ngưng ôn nhu nói:

-Vửa rồi mẹ không cầm chắc điện thoại, cho nên mới đột nhiên biến mất, hiện tại mẹ xuất hiện lại rồi, An Bảo không cần lo lắng nữa nhé!

-Mẹ... Mẹ...

An Bảo nhỏ giọng khóc thút thít, thấy Tô Ngưng mới chậm rãi bình tĩnh trở lại.

Hai mẹ con nói chuyện một hồi, An Bảo chỉ nói những câu ngăn ngắn nối liền nhau, những thứ đó là do con bé học được từ bên ngoài, thế nhưng điều này không gây trở ngại cho hai người.

Chờ đến lúc An Bảo ngủ, Tô Ngưng mới lưu luyến cắt đứt trò chuyện.

Mà Tống Trí Viễn bật người đứng dậy, hướng tới Tô Ngưng bế lên, thận trọng đặt cô nhẹ nhàng lên giường, nhẹ vỗ về mồ hôi lạnh trên trán cô, hỏi:

-Còn khó chịu sao? Có phải lại cảm thấy đau nhức?

-Không sao đâu... Chỉ là đột nhiên trước mắt biến thành màu đen... Hiện tại đã không sao rồi.

Hơi thở Tô Ngưng yếu ớt, cô nói.

Tuy rằng Tô Ngưng nói vậy, nhưng Tống Trí Viễn không tin, gương mặt lo lắng, lại từ trong ngăn kéo tìm thuốc, rồi rót một chén nước ấm.

Hắn đỡ thân thể Tô Ngưng dậy, để cô tựa vào trước ngực mình:

-Tiểu Ngưng, uống thuốc trước đã.

Tô Ngưng dưới sự giúp đỡ của Tống Trí Viễn, cô uống thuốc, nhưng thần sắc trên mặt vẫn không có chuyển biến tốt đẹp, cô lôi kéo tay của Tống Trí Viễn, nhỏ giọng trấn an nói:

-Trí viễn, em thực sự không sao hết. Cũng không phải là lần đầu tiên, chờ ngủ một giấc, em sẽ tốt lên.

-Được rồi, anh không lo lắng. Em mau ngủ đi, chờ em ngủ rồi, anh sẽ ngủ.

Tống Trí Viễn dụ dụ dỗ.

Tô Ngưng cười cười, sau đó chậm rãi nhắm hai mắt, bất quá mi tâm nhăn lại, vẫn không chịu dãn ra.

[Hoàn] Chấp niệm có tận tình vẫn không tận(Ngược, Sủng, Hiện đại)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ