38 | bác sĩ, bác sĩ

227 29 0
                                    

tíc... tíc... tíc...

kim đồng hồ treo tường lề mề nhích từng đoạn theo bước tiến của thời gian. youngjae chôn mình trong sự thoải mái của chiếc tại phòng chờ. em nhấp chân mình theo chuyển động của kim đồng hồ, thỉnh thoảng trật vài nhịp. kế bên em là một người cứ ngồi lật từng trang của cuốn tạp chí, lẽ ra đã hết thời gian em phải ngồi đợi rồi cơ.

youngjae ngước lên. và bắt gặp ánh mắt của một cậu con trai ngồi cách em hai ghế.

youngjae một lần nữa tránh ánh mắt người kia, hổ thẹn. em đã mất hết tất cả sự tự tin sau những gì xảy ra ở trường, sau nhiều tuần như địa ngục mà những người kia dồn em vào rồi em cuối cùng cũng phải bỏ cuộc. youngjae lại dành thêm vài tuần nữa để làm lơ đi cả thế giới này, nhốt bản thân trong phòng và luôn vờ rằng mình rất buồn ngủ.

"em đang chán hả?"

youngjae chớp mắt. "a-anh... đang nói chuyện với em hả?" em hỏi, cố tránh ánh mắt của người đối diện.

"yeah!" người lạ mặt trả lời đầy hưng phấn cùng với một nụ cười tươi nhất mà youngjae từng thấy. anh cúi xuống và thì thầm, "hay là anh không được làm vậy...?"

"không- không sao đâu ạ," youngjae nấc cụt.

anh ta cười một chút rồi đưa em tai nghe của mình, "em có thể nghe nhạc của anh nếu em muốn," anh đề nghị. "bài này ngầu vãi luôn đó."

"không sao đâu ạ," youngjae lặp lại câu nói của mình một lần nữa. em cười nhẹ như đáp trả tấm lòng của anh ta rồi quay đi chỗ khác.

anh chàng lạ mặt này không thể đến để để gặp bác sĩ hong được - bác sĩ trị liệu của youngjae ba tháng gần đây. anh ta có vẻ rất vui vẻ, một chút thanh thản nữa, như là không có bất kì vấn đề gì với thế giới vậy.

"anh có--" youngjae lấy một chút can đảm và bắt đầu.

"em có--" và anh cũng mở lời cùng lúc với em.

cả hai đều cười bởi sự gượng gạo lúc nãy.

"xin lỗi, em nói trước đi," anh nói.

"em chỉ tự hỏi thôi..." youngjae tiếp tục với giọng khá nhỏ, "anh đến đây để gặp bác sĩ hong ạ?"

anh ta cười với em một lần nữa, và nụ cười lại càng lớn hơn khi anh nheo mắt lại. youngjae cũng thấy môi mình đang cong lên. như vẻ nụ cười có thể truyền từ người này sang người kia vậy. "không," anh trai lạ mặt bảo. "anh ước gì mình cần phải khám bệnh bởi anh ấy, bác sĩ hong nhìn rất nóng bỏng đó."

youngjae khúc khích cười và trái tim của em nhẹ nhõm đi phần nào. cứ như anh ta truyền tất cả những năng lượng hạnh phúc đến em, khiến em cảm thấy phấn khởi hơn một ít.

"cảm ơn cậu đã đến đây nhé," giọng nói ngọt ngào của bác sĩ hong vang ra từ phòng khám và cánh cửa được mở ra, y nói lời tạm biệt với bệnh nhân của mình.

youngjae sững sờ khi thấy không ai khác ngoài jungkook bước ra khỏi phòng.

"cảm ơn anh, bác sĩ hong," jungkook lầm bầm trên đường tiến ra.

bnyoung × unblocked [viettrans]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ