Long Ngữ Lan bị áp trụ, nhưng cũng không kinh hoảng, bà ta lạnh lùng nhìn lướt qua hai cung nữ, giận dữ tái mặt, đối Tử Dạ tức giận nói:
-"Tử Dạ, ngươi đây là có ý gì? Chẳng lẽ ngươi muốn cưỡng ép bổn cung sao? Ngươi thật to gan!"
Không chỉ Long Ngữ Lan mà các đại thần trong triều đều bị sự việc đột nhiên phát sinh dọa sợ, mắt nhìn Tử Dạ lớn mật làm xằng, mà Hoàng thượng lại bỏ mặc, không khỏi cảm thấy bất an, hơn nữa thừa tướng Tư Mã Văn hôm nay lại không có vào triều, trong chuyện này chỉ sợ lại có biến cố.
Bất quá, những đại thần này sớm đã cùng Long Ngữ Lan trên một con thuyền, nếu Long Ngữ Lan thất thế, bọn họ cũng mất đi chỗ dựa, cho nên, chuyện xấu sắp ập lên đầu, mọi người hai mặt nhìn nhau, vị đại thần vừa mới chỉ trích Tử Dạ không thể làm gì khác hơn là cứng rắn da đầu, liều chết đi ra, đối với Hoàng thượng lớn tiếng chất vấn:
-"Hoàng thượng! Thái tử gia như thế không phân biệt phải trái, chẳng lẽ Hoàng thượng thật sự đứng ngoài bàng quan sao? Hoàng hậu nương nương cuối cùng cũng là quốc gia chi mẫu, thân phận tôn quý vô cùng, lại há có thể dễ dàng bị vũ nhục như thế? Đây quả thực là đại nghịch bất đạo!"
Vị đại thần vừa dứt lời, mấy người phe phái Long Ngữ Lan cũng lên tiếng phụ họa, đồng thanh trách móc Tử Dạ đối với Long Ngữ Lan vô lễ. Mà các đại thần còn lại ủng hộ Tử Dạ cũng tham gia vào tranh luận.
Hoàng thượng thần sắc mệt mỏi, đối mặt với tranh luận của chúng đại thần, hắn không nói được một lời, chỉ là hờ hững nhìn đại điện một mảnh lộn xộn, trong mắt đục ngầu toát ra một tia chán ghét, hắn bỗng nhiên từ ghế rồng đứng lên, hướng Tử Dạ nói:
-"Dạ nhi, trẫm mệt mỏi, về sau mọi việc giao cho con!"
Nói xong Hoàng thượng chậm rãi đi xuống Long tọa, đi về phía Long Ngữ Lan.
Hoàng thượng đi đến bên cạnh Long Ngữ Lan, lặng yên nhìn bà ta nửa ngày, bỗng nhiên dùng thanh âm mệt mỏi, thê lương nói:
-"Long Ngữ Lan, ngươi cùng trẫm phu thê nhiều năm, nhưng là, từ lúc ngươi bắt đầu tiến cung, ngươi cũng đã phản bội trẫm, trẫm trong lòng vẫn có một việc khó hiểu, năm đó ngươi hạ độc Mị phi là vì cái gì? Mị phi nàng luôn ít giao du với bên ngoài, nàng căn bản là không uy hiếp được địa vị của ngươi, năm đó hoàng thái hậu còn đang tại thế, thế lực của bà ta như mặt trời ban trưa, trẫm căn bản là không dám phản kháng, ngươi cần gì phải trừ hại Mị phi?"
Long Ngữ Lan bỗng nhiên cười sằng sặc, bà lạnh lùng nhìn Hoàng thượng, trong giọng nói không một tia cảm tình:
-"Đúng vậy, năm đó chứng thật là bổn cung hạ độc Mị phi. Ngươi biết không? Cô cô kỳ thật cũng không muốn lệnh cho ta giết nàng, chỉ là muốn ta đem nàng trục xuất khỏi cung, nhưng là, ta hận nàng, nàng nhất định phải chết!"
Hoàng thượng trong mắt hiện lên một tia bi thống, đau đớn kịch liệt hỏi:
-"Mị phi thái độ bình thản, nàng căn bản sẽ không cùng ngươi tranh giành cái gì, ngươi vì sao không thể dung nàng?"
BẠN ĐANG ĐỌC
Thái Tử Phi Thất Sủng
Ficção GeralLưu về với mục đích để đọc cho dễ. Truyện này k phải tui dịch nhé Nguồn: http://diendanlequydon.com/viewtopic.php?t=317566