Chap 1

2.5K 197 19
                                    

Chamsaechucheo: Mua giày không Hoonie hyung?
Parkmicay: Bần cùng đến mức gọi hyung để bán hàng rồi hả? Đôi giày gần nhất tao mua còn chưa kịp dùng đâu, tính trả cho mày đây.
Chamsaechucheo: Quên cái mùa xuân đó đi -_-
Parkmicay: Ơ ngon nhờ, bạn bè vui tính thế?
Chamsaechucheo: Tao đang chán đời lắm, bớt xéo xắt dùm.
Chamsaechucheo: Thứ vô tâm.
Parkmicay: Tao mà vô tâm thì đã không chơi chung với mày hơn chục năm.
Chamsaechucheo: Sh*t up!
Parkmicay: Tát rụng răng bây giờ.
Parkmicay: Mà sao?
Parkmicay: Chuyện gì mà buồn?
Chamsaechucheo: Một nùi hàng bị trả lại nè :((((
Parkmicay: Ớ... Giày cũng ngon mà? Hay do mày ham tiền nên đổi chất liệu?
Chamsaechucheo: Yahhh... Park Woojin này chỉ khiến người khác rơi lệ thôi, Park Woojin này không bao giờ làm như thế...
Parkmicay: Chỉ có làm hơn...?!?!?!

Chamsaechucheo đã offline

- Ơ, giận thật đấy à?

Jihoon chọc chọc ngón tay vào màn hình, như thể làm vậy thì lập tức có thể khiến tài khoản instagram của Woojin sáng đèn. Nhưng không, 15 phút trôi qua và cậu ta thì chẳng hề có dấu hiệu gì sẽ online trở lại.
Ngồi chết dí ở lớp học thêm, trong khi những người khác chăm chú chép bài, có một kẻ say sưa lướt tin tức trên diễn đàn của trường.
Nhắc nhở á?
Giáo viên thật sự đã ngán Jihoon tới não rồi. Chỉ cần cậu ta im lặng, không bày trò quậy phá, đấy chính là sự biết ơn lớn nhất cậu dành cho những người xung quanh.

———

Duỗi thẳng vai và kéo hai cánh tay lên cao nhất, khớp xương hông của kẻ lười biếng nào đấy kêu vang mấy chặp.
Bầu trời bên ngoài đã chập choạng tối, xung quanh chỉ có loe ngoe vài cô cậu học sinh còn đang hì hục làm cho xong đống bài tập được giao, Jihoon ngao ngán xoa cái bụng mềm oặt của mình, không thể nhớ ra chính xác là bản thân đã gục mặt xuống bàn tự lúc nào:

- Bé mỡ đói rồi hả em?

Móc điện thoại ra khỏi túi và bắt đầu lướt thật nhanh bằng những đầu ngón tay mũm mỉm, tiếng vỗ nhè nhẹ vẫn vang đều từ tác động trực tiếp của Jihoon lên bụng mình.
List danh bạ dài thườn thượt, thế nhưng người mà cậu có thể thoải mái đi cùng thật sự ít đến đáng thương, quanh đi quẩn lại rốt cuộc cũng chỉ có mỗi tên chết dẫm mang theo mùi biển Busan khét lẹt.

- Cái thằng nhỏ mọn, thù dai này.

Jihoon vừa gọi, vừa lầm bầm chửi rủa, chuông điện thoại reo từ hồi này đến hồi khác, trêu ngươi cùng phá bỉnh cậu.

- Đồ thù dai chết dẫm.

Lại tiếp tục tràn lầm bầm với chính mình.

- Ờm... thù dai chết dẫm nghe.

Tông giọng như trộn kèm nước chanh vang lên từ phía sau đầu.
Jihoon giật thốt, cong chân toan bỏ chạy, may mắn là thần trí còn giữ lại cho cậu chút thể diện, không phải vì kẻ cần nghe đã nghe trúng lời cậu nói, mà căn bản vì Jihoon cực yếu bóng vía, thế thôi.
Cái dáng như cả thiên hạ này đã thuộc về cậu ta bang bang đi đến, đánh bốp vào lưng một cái rõ kêu.
Jihoon nhăn mặt, càu nhàu:

✔️ [PanWink] You fight me?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ