- Không, chết tiệt. Tất nhiên là không. Em nói cái gì thế hả?
Jihoon gần như mất bình tĩnh, giật ngược lại một đoạn, tránh xa Guan Lin trong khi đôi mắt hồ nghi vẫn mở lớn và không thôi nhìn cậu.
Guan Lin cướp mất crush của cậu, nổi khùng với cậu ở cổng trường, thế nên cậu ta có thể nghĩ ra ti tỉ thứ điên khùng khác để nói, nhưng tại sao lại hỏi cậu có hiểu lầm là cậu ta thích cậu hay không?Bây giờ nếu Guan Lin quy mấy người vừa rồi là do cậu gọi đến đánh cho cậu ta một trận nên thân thì có lẽ cậu còn có thể gật đầu đồng ý, hoặc hỏi cậu có phải mấy ngày qua đều liên tục trù ẻo, nguyền rủa hay không thì cậu sẽ chẳng ngần ngại tán đồng.
Gió thổi phù một chặp.
Bọn họ im lặng nhìn nhau, và "daeng", người nhỏ tuổi hơn dứt ra trước.Guan Lin đã nhận được đáp án cậu ta muốn nghe, không để tâm mấy đến phản ứng méo mó trên khuôn mặt Jihoon, nhăn mũi đứng dậy, phủi đi lớp bụi bám vào ống quần mình, một cơn đau điếng ập đến, và Guan Lin không thôi lầm bầm chửi đổng trong miệng.
- Này, đi được không đấy?
Jihoon lững thững theo sau, khi Guan Lin xốc balo lên vai, bước về hướng ngược lại quán coffee nơi cậu ta làm việc.
Bây giờ còn tâm tình để đến đấy, chường ra khuôn mặt bị thương thật ra vốn cũng chẳng sao, nhưng sẽ có dăm ba cái tin quái quỷ gì đấy được đăng lên diễn đàn trường và Guan Lin chắc chắn mình sẽ bị làm phiền đến chết khi có người cứ hỏi liên tục về những dấu vết rõ ràng đang ngự trên đó.- Em ổn, anh hết giận chưa?
Guan Lin âm trầm nói, nhìn Jihoon qua khoé mắt, cậu không muốn nhìn thẳng, chẳng phải ngại ngùng gì lắm khi bị bắt gặp trong tình cảnh thế này, chỉ là hai người đã có một trận cãi nhau lãng xẹt và sáng nay cậu còn phát cáu lên mà ghi thêm dăm ba cái tội cho Jihoon nữa.
- Chưa.
Jihoon đáp lại bằng một giọng nói đầy oán hận, cậu có thể hết giận nhanh như thế sao? Điều đó là không thể nào.
Cậu còn hận chưa tẩn cho cậu ta một trận ấy chứ.
Trời xui đất khiến gặp nhau ở đây, nếu Jihoon xuất hiện sớm hơn chút nữa, ngay lúc Guan Lin bị đánh, không biết cậu sẽ nhào vô đánh ké vài cú cho thoả dạ hay sẽ quạc vào mặt mấy tên ôn thần kia nữa.
Dù sao Jihoon cũng đã mài mông ở ngôi trường này ba năm ròng, thành tích quậy phá, vi phạm đủ viết thành sách, cậu còn quen thân với mấy tên y hệt cậu ở các trường khác, chẳng lẽ lũ kia dám không sợ cậu sao?
Đồng ý là Jihoon có thể không cao bằng bọn họ, nhưng cậu được cái hung dữ, muốn đọ xem răng đứa nào sắc hơn á?
Xếp hàng đi.Đánh tên nhóc cao khều này cũng là phải để cậu xuống tay, tại sao lũ kia ở đâu lại khơi khơi bay vào dành phần của cậu?
Jihoon nhất định không để yên chuyện này.Bầu trời chập choạng chuyển dời chiều và tối hiện lên vài vệt đỏ loang lỗ trên màu nền tối dần theo mỗi nhịp đồng hồ tích tắc ở cổ tay.
Guan Lin chậm lại một bước, vô thức phát giác cơn đau đầu đã rời bỏ cậu mà chạy đi mất dạng.Trên con đường sỏi đá lạo xạo đạp dưới chân, trên những tán cây trở mình lay động, gió thổi mùi dầu gội nhàn nhạt không tên của Jihoon trộn cùng mùi mưa sắp đến, tạo thành một thanh sắc kỳ dị gảy trong lòng.
BẠN ĐANG ĐỌC
✔️ [PanWink] You fight me?
Fanfiction- Xin hỏi quý khách dùng gì? - Một cốc nước lọc và... - ??? - Size giày của cậu *nháy mắt*