Chap 2

1.4K 167 35
                                    

Hôm nay là một ngày quá mức bực bội với Guan Lin.
Người yêu của cậu lại ghen tuông lồng lộn lên chỉ vì cậu đang ở đây, đi làm và kéo thêm một đống fans nữ nữa, đó là lỗi của Guan Lin sao? Ồ, có thể lắm, ai bảo cậu ta đẹp trai như thế làm chi?

Guan Lin với Jisoo quen nhau gần ba tháng, ngoại trừ tuần đầu tiên hết sức vui vẻ, thoải mái, còn lại đều bị tính sở hữu quá mạnh của Jisoo bức cho Guan Lin ngộp thở.
Vốn muốn công khai quen ai đấy để có thể an nhàn tận hưởng những năm tháng ở trường, Guan Lin đâu biết được thế này là đang đeo gông buộc mình.
Cuộc sống mà... không có cái dại nào là giống cái dại nào. Lần gần đây nhất cô nàng còn mém bay vào tẩn nhau với khách order đứng nói chuyện hơi lâu với cậu, hại cậu bị chủ quán cảnh cáo thôi việc.

Trời thì oi bức, cái áo đồng phục chết tiệt thì không thấm hút mồ hôi, xui rủi còn gặp khách hàng hắc ám, hết xin thêm khăn giấy lại xin thêm nước chấm, giờ này còn gọi cả nước lọc trong khi bình nước cách chổ cậu khách kia còn không dài bằng đoạn đường từ quầy order ra bàn.
Nhìn cặp má phính trước mặt, lại nhìn tướng ngồi banh càng của Jihoon, mặt Guan Lin không tự chủ mà nhăn lại, cắn răng chửi thầm: "Tên khách hàng này cũng thật kém sang."

- Nước lọc tôi sẽ mang đến, còn size giày thì không nằm trong phạm vi công việc cần cung cấp ạ.

Thẳng thắn và rất rõ ràng. Không ít đàn ông tán tỉnh Guan Lin, cậu chẳng kì thị người đồng tính, nhưng cậu không thích đàn ông, thế thôi.
Người này vừa lùn vừa mủm mỉm, ngoại trừ đôi mắt sáng và bờ môi "hơi ngon" thì chẳng còn gì nổi bật, cùng lắm cũng có thể nói đáng yêu - Guan Lin âm thầm đánh giá.

- Nhưng tôi là khách hàng.

Jihoon ngang ngược. Bên cạnh, Woojin mím môi nhịn cười.
Thằng bạn của cậu quả nhiên muốn gì là đòi thẳng mặt nhỉ? Cũng không biết là lời nói ra có biết bao nhiêu vô lý.

- Vậy thì quý khách nên hỏi những vấn đề đúng mực, hơn nữa.... tôi có bạn gái rồi.

Guan Lin không vừa, cậu có hàng trăm câu phũ phàng hơn để nói, nhưng có vẻ tên này chỉ đang cố trêu chọc hay đòi hỏi size giày từ cậu vì một lý do khó hiểu nào đấy mà thôi - cứ nhìn ánh mắt hình viên đạn của cậu ta nhìn cậu là rõ.

Jihoon phỗng ra như ngỗng, lúc hiểu được ý tứ mà Guan Lin nói thì người đã đi mất dạng.

- Thằng nhóc láo toét. Ý nó là tao cưa cẩm nó à?

Jihoon đấm tay xuống bàn, nổi điên đòi lao ra dần cho tên kia một trận, chưa bao giờ cậu thấy kẻ nào có kiểu cười gợi đòn như thế.
Jihoon gần như thét lên bằng mắt với Woojin khi cậu bạn đang cố bịt miệng và giữ chặt lấy cậu.
Jihoon khoẻ chứ, nhưng Woojin khoẻ hơn, cậu ta còn châm chọc cậu, cứ vừa nói lại vừa cười:

- Thôi, thôi... gà ở đây ngon lắm, mày cứ thế sau này tao biết làm sao? Thôi... thôi... không cần nó mang giày tao bán nữa... thôi mà... thôi...

Sau đó là cả một quá trình gian nan khi Woojin kẹp cổ Jihoon lôi ra xe, bắt cậu ta ngồi im để chở về nhà.

———

Việc chạm mặt nhau lần thứ 2 đã là việc của một tuần sau.
Khi Jihoon nhảy xuống từ xe máy của thằng bạn trường bên, thong thả chắp tay sau mông bước vào trường.
Buổi sáng trong lành, thời tiết ấm áp, cây cối xanh ươm vươn mầm mới.
Mọi thứ sẽ tuyệt biết bao nếu không có tên hắc ám tóc đen thùi, da trắng bóc nào đấy ngoắc tay về phía cậu, cảm giác kiểu như đang lái xe tung tăng dạo mát trên đường thì gặp phải anh áo vàng vậy.

✔️ [PanWink] You fight me?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ