Phiên ngoại: When the night falls ... and the flowers come... (2)

193 34 25
                                    

- Ch... Chủ nhân... ngài... ngài làm gì vậy?!

Chàng Naginata khó khăn thốt lời. Con người trước mặt thì vẫn hằm hằm không lên tiếng. Gắng gượng đưa đôi tay lên phía trên, anh cố cầm chặt cổ tay kia.

- Xin ngài... xin ngài buông ra...

...

- Đó... chỉ là đùa thôi!... ngài có thể nhả ra... k... không cần phải nuốt...

Mặc dầu anh có nói vậy, người đối diện vẫn im lặng không lời.

Cơ thể cứ dần mất cảm giác, như rằng sắp lịm đi đến nơi. Anh dùng hết chút sức lực cuối để đẩy 'con người' kia ra.

"Bịch"

Bao nhiêu không khí giờ đây cũng không thỏa lấp được. Anh thở gấp.

Chợt, quay lại nhìn bên cạnh...

Vị chủ nhân mà anh vẫn hằng kính trọng, đột nhiên xông lên như thú dữ, không lí trí.

Rốt cuộc là có chuyện gì?...

Anh nhẹ nhàng chạm vào cơ thể ngài.

Bất động.

Mái tóc dài che phủ nửa khuôn mặt, anh đưa tay lên, toan vén ra thì dừng lại...

Đôi mắt vẫn mở, nhưng... đục dần rồi đồng tử biến mất... từ khóe mắt chảy ra dòng lệ đỏ.

Và... cũng như thế thôi...

Khi cổ lìa... đầu rơi...

Đóa lam thủy tiên sẽ mọc lên...

**

"Xoạch"

Sàn hành lang gỗ vang vọng tiếng bước chân.

Và tiếng chiếc shoji mở, cùng:

- Tsurumaru!? Cái... Cái hạt...

- Tomoegata? Tsurubou giờ không ở đây, cậu ta ở khu R4 cơ.

Tomoe vội vàng xộc ngay vào căn phòng của Dategumi, nhưng ai ngờ rằng cậu trai tóc trắng không ở đấy, mà chỉ có Mitsutada. Cậu nam cao lớn lại đổi hướng về phía dãy nhà Tachi.

Ấy vậy, đang định chạy đi thì bỗng bị níu lại:

- Tomoe, có chuyện gì thế?

- Hasebe...

- Có chuyện gì mà đêm khuya vắng lại chạy đi tìm Tsurumaru? Phải chăng có chuyện gì với chủ nhân?

Không kịp nói, Tomoe giật cánh tay kia khỏi bàn tay mình, rồi chạy về hướng cần đến.

Cảm nhận có gì đó bất ổn, Hasebe vội về phía chân cầu thang nơi chủ nhân vẫn thường ở.

**

And do you know whut?

Bùm!

[TouRan fanfiction] Ngày nào cũng thật bất ổnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ